Chương trước
Chương sau
Tuy nói là thu hồi năng lượng của mình, nhưng cũng không dễ dàng như vậy.
Leon ở cửa phòng đi tới đi lui, đứng ngồi không yên. Hiện tại, nữ vương quá xằng bậy, tùy ý muốn làm gì thì làm cái đó, cũng không suy nghĩ đến hậu quả.
Phía xa xa có tiếng bước chân vang lên, bởi vì dẫm trên thảm nên cực kỳ mềm nhẹ, nhưng Leon vẫn có thể nghe.
Leon cảnh giác nhìn sang.
Thiếu niên mặc bộ đồ màu đen không nhanh không chậm đi tới, hắn lắc lắc ba lô trên vai, trực tiếp qua chỗ Leon.
Thiếu niên đứng trước mặt Leon, ánh mắt lạnh nhạt hỏi:
"Cô ấy ở bên trong?"
Leon không biết nữ vương nhà mình có quan hệ như thế nào với thiên tài Hạ gia, nhưng lúc trước thấy hai người này dường như rất thân mật nên hắn cũng không tỏ thái độ gì, lỡ đâu đắc tội với nam sửng mới của nữ vương thì khổ.
"Ừ."
Hạ Phù vươn tay muốn mở cửa, Leon lập tức cản lại:
"Hiện tại, không thể quấy rầy nữ vương."
Hạ Phù biết Minh Thù muốn lấy lại năng lượng của mình, vốn Hạ Phù muốn đi cùng Minh Thù nhưng hắn chỉ không nhận một cú điện thoại, mà cô đã liều mạng làm chuyện này với Leon.
Khó khăn lắm hắn mới tìm được cô.
Bốn chữ... muốn bóp chết cô.
Hạ Phù không cố gắng đi vào, dựa vào tường hành lang cúi đầu nhìn mặt đất.
Ánh sáng hành lang mờ ảo, chiếu rọi sắc mặt mịt mờ của hắn.
Không biết đứng bao lâu, không khí đột nhiên chuyển động, vật trang trí trên hành lang bắt đầu đung đưa chấn động.
Hạ Phù ngẩng đầu nhìn chằm chằm cửa phòng, cả cơ thể căng cứng, dường như chỉ cần bên trong có tiếng động, hắn sẽ lập tức chạy vào.
Chấn động khoảng mười giây mới bình thường trở lại.
Trong phòng hoàn toàn yên lặng.
Hạ Phù càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, anh trực tiếp mở cửa khiến Leon không cản nổi.
Cửa phòng bị đẩy ra, tình huống trong phòng đập vào tầm mắt
Minh Thù ngã trên giường, Mễ Lạp hôn mê trên mặt đất. Phòng lộn xộn, dường như xảy ra động đất tám độ richter.
"Nữ vương!"
Leon hoảng hốt kêu một tiếng.
Hạ Phù nhanh chân hơn Leon chạy đến bên giường, ôm thân thể mềm mại nằm trên giường vào ngực, giọng nói khẩn trương:
"Vi Hề?"
"Không có gì... Chỉ là có hơi không quen."
Ý thức Minh Thù đã phục hồi, cô nhẹ giọng nói.
Tuy nói những năng lượng này là thuộc về cô, nhưng đột nhiên trở lại trong thân thể, cô phải có chút thời gian thích ứng.
"Lấy cho tôi chút khẩu phần lương thực."
Trẫm chết đói!
Leon lập tức lấy khẩu phần lương thực đã chuẩn bị sẵn đưa cho Minh Thù, nhưng mà thứ Leon chuẩn bị rất nhanh đã hết, nhưng Minh Thù vẫn đói không chịu nổi.
Hạ Phù mở cặp mình, vặn nắp khẩu phần lương thực được đóng gói khéo léo, cẩn thận đưa đến bên môi Minh Thù.
Lòng bàn tay Hạ Phù chảy đầy mồ hôi, nhìn Minh Thù uống xong toàn bộ anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh lau lau mồ hôi trong lòng bàn tay, nắm ngón tay Minh Thù:
"Cảm giác thế nào?"
"Không sao."
Minh Thù thử ngồi xuống, vừa nãy chỉ là cô đói bụng mà thôi.
Bởi vì, hiện tại cô cảm thấy năng lượng mãnh liệt trong cơ thể mình.
"Anh khẩn trương cái gì?"
Minh Thù đột nhiên nghiêng đầu nhìn Hạ Phù.
Hạ Phù né tránh: "Không."
Hắn không hề khẩn trương.
Minh Thù nghi ngờ, nhưng không hỏi, rời khỏi vòng tay Hạ Phù, chầm chậm ngồi bên cạnh hắn.
"Nữ vương!"
Leon từ cửa sổ bên kia vọt tới: "Phía dưới đã bị con người bao vây."
Con người.
Không phải Huyết tộc.
"Là người bộ giám thị Huyết tộc."
Lúc Leon nói lời này thì nhìn Hạ Phù, chắc hẳn là nghi ngờ anh ta.
"Không liên quan tới tôi."
Hạ Phù lạnh lùng phủ nhận.
Anh không nhận được tin tức gì cả... Có lẽ Hạ Dận đã khống chế người của anh.
Minh Thù đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn xuống.
Phía dưới một mảnh hỗn loạn, tựa như đang sơ tán đoàn người, mà trong đám hỗn loạn kia, ký hiệu của người bộ giám thị Huyết tộc cực kỳ nổi bật.
Hừ...
Thực sự là chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới.
Trong đôi mắt đầy ý cười của Minh Thù lóe lên hưng phấn.
Thật sự náo nhiệt.
Minh Thù cũng không hốt hoảng, ngược lại bình tĩnh nhìn những người đó sơ tán đoàn người phía dưới.
"Nữ vương, lúc này chúng ta nên chạy thì tốt hơn?"
Phía dưới nhiều người như vậy, nếu xông lên đánh, bọn họ thế lực đơn độc chắc chắn sẽ đánh không lại.
Minh Thù không lên tiếng trả lời.
Chuông di động phá vỡ yên tĩnh, tên Tư Lạc cực kỳ rõ ràng, Minh Thù cảm thấy kỳ lạ vì sao Tư Lạc gọi điện thoại cho mình lúc này.
"Chuyện gì?"
Đối với tình địch, Minh Thù nhất định không cho nể nang gì cả.
"Nguyên Tịch ở cùng cô?"
Giọng nói Tư Lạc căng thẳng.
"Không có."
Minh Thù nhíu mày: "Làm sao vậy?"
Khuya khoắt đột nhiên hỏi Nguyên Tịch, thức ăn nhỏ của trẫm sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
"Không thấy cô ấy."
Giọng nói Tư Lạc vô cùng gấp gáp.
Minh Thù sửng sốt một chút, sau đó hỏi rõ ràng:
"Không thấy khi nào? Xuất hiện lần cuối ở đâu? Cô ấy đã gặp người nào?"
"Tôi là người cuối cùng nhận được điện thoại của cô ấy, chưa nói xong liền cúp máy. Gọi lại thì không ai nghe, lúc sau liền tắt điện thoại."
Nguyên Tịch rất ngon miệng, tuy rằng Huyết tộc thông thường có thể không phân biệt được, nhưng chỉ cần Huyết tộc thuần chủng một chút là có thể biết Nguyên Tịch rất khác, chắc chắn sẽ bị cô hấp dẫn.
Cho nên Tư Lạc lo lắng có Huyết tộc thuần chủng bắt Nguyên Tịch.
"Tôi biết rồi."
Minh Thù ấn một cái cúp điện thoại.
Sắc mặt Minh Thù vẫn như cũ, khóe miệng còn hơi cong lên.
Di động lần hai rung lên, một dãy số xa lạ gọi đến.
Một lúc sau Minh Thù mới nhấc máy.
"Các ngươi là ai, buông ra."
Giọng nói của Nguyên Tịch đột ngột phát ra.
Sợ hãi và tức giận.
Tiếng động tiếp theo hoàn toàn biến mất, bên kia hoàn toàn yên tĩnh, một lát sau đổi thành một giọng nam trầm thấp:
"Nữ vương, dạo này khỏe không?"
"Không tệ."
Minh Thù đi về phía Mễ Lạp.
Cô cứ như vậy nói hai chữ lạnh nhạt, làm người đối diện bên kia im lặng một lúc mới nói:
"Dường như nữ vương rất quan tâm cô gái này, không biết nữ vương muốn thấy người sống hay là thi thể lạnh băng?"
Minh Thù ngồi xổm, nhìn Mễ Lạp vẫn còn hôn mê:
"Ngươi muốn làm gì?"
"Chắc hẳn người của Hạ Dận đã đến rồi? Cho cô một giờ nếu cô có thể chạy đến nơi của ta chỉ định thì ta sẽ trả cô gái này cho cô, thế nào?"
Minh Thù hừ một tiếng.
Hạ Dận canh giữ phía dưới, muốn cô một giờ rời khỏi nơi này, nhất định phải đối đầu với Hạ Dận, đến lúc đó cô sẽ là nhân vật hiển hách trong sổ đen con người bị người đuổi theo đầy đường.
Không hổ là cáo già thủ đoạn mấy trăm năm.
Âm hiểm.
Minh Thù véo Mễ Lạp tỉnh: "Đề tài lựa chọn rất thú vị, không bằng ngươi cũng làm một cái, ngươi muốn chết hay sống?"
"Nữ vương có ý gì?"
"Đến đây chào hỏi ông chủ lớn của cô đi."
Minh Thù bật loa ngoài, mỉm cười nhìn Mễ Lạp.
Đầu óc Mễ Lạp còn có chút choáng váng, nhìn nụ cười kia của Minh Thù, cô ta vô thức kêu một tiếng.
"Mễ Lạp?"
Nghe được giọng nói quen thuộc, Mễ Lạp kích động:
"Tiên sinh, tiên sinh, cứu em... Vi Hề điên rồi, cô ta điên rồi, tiên sinh cứu em."
Minh Thù tắt loa ngoài: "Đối với ngươi Mễ Lạp có quan trọng hơn Nguyên Tịch không?”
Louis ở bên kia thở gấp.
"Đã như vậy thì hẹn địa điểm gặp mặt, thế nào?" Louis hạ giọng nói.
Mẹ nó, ngươi ở bên ngoài tìm người vây bắt trẫm, còn muốn gặp mặt?
Gặp cái con khỉ!
"Muốn gặp thì gặp sao?"
Minh Thù cười một tiếng, sau đó cúp máy.
Leon trợn mắt.
Không hổ danh là nữ vương của hắn.
Thật có khí phách!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.