"Vậy cậu cũng không nên theo tôi chứ, cậu không có bạn bè gì cả sao?"
Minh Thù cười: "Chúng ta không cùng chủng tộc, cũng không thể quá thân thiết như vậy được."
Hạ Phù hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ tôi có bạn bè sao?"
Không đợi Minh Thù trả lời, Hạ Phù nói: "Tôi muốn có quan hệ thân thiết với cậu."
Thân thiết cái đầu cậu đó!
"Không phải cậu có nhà sao?"
"Cái nhà đó là của Hạ gia."
Hạ Phù nhấn mạnh: "Tất cả của tôi đều do Hạ gia cung cấp."
"Rốt cuộc cậu có chịu chứa chấp tôi hay không?"
Minh Thù mím môi mỉm cười: "Miếu nhỏ nhà tôi không chứa nổi tiểu phật gia như cậu!"
Hạ Phù: "..."
Tiểu con mẹ nó phật gia, lão tử muốn bóp chết cô ta!
"Làm giao dịch đi, tôi cho cậu biết những chuyện tôi biết."
Vì nhiệm vụ, Hạ Phù cũng liều mạng: "Tất cả."
Minh Thù nghiêng đầu, cô chợt đứng lại, xoay người ngẩng đầu nhìn hắn:
"Cậu thích tôi?"
"Ừ."
Có điên mới thích cô.
"Thích tôi chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng thích."
Thích bóp chết cô.
Đôi mắt Hạ Phù rất đen, trong đôi mắt hắn chỉ thấy được bóng dáng của cô, dường như rất chăm chú.
Minh Thù đặt cái rương lên tay Hạ Phù: "Không được ăn vụng khẩu phần lương thực của tôi, vi phạm thì cút đi."
Gánh nặng trong lòng Hạ Phù được trút xuống, chợt các câu chửi thể tràn ra.
Hắn là con người.
Sẽ ăn khẩu phần lương thực của cô sao?
Đồ điên.
Trên thực tế, Hạ Phù lại nghiêm mặt, cố gắng dùng giọng nói ôn hòa:
"Được."
Hắn thật sự cảm thấy ghê tởm bản thân!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457787/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.