Dường như đạn của Nguyên Tịch chuyên dùng để đối phó Huyết tộc, sau khi Vân Sách trúng đạn, lực tấn công giảm đi khá nhiều, Minh Thù và Nguyên Tịch cùng hợp lực bắt Vân Sách.
Vân Sách ngã trên mặt đất, sắc mặt tối lại trừng Minh Thù, dù vậy cũng không làm ảnh hưởng nửa phần vẻ đẹp của hắn.
Người có giá trị nhan sắc cao thật tốt.
Giận dữ cũng có thể đẹp như vậy.
"Cậu nói cậu muốn trực tiếp tìm chết là được rồi, cong cong lượn lượn nhiều như vậy làm gì? Có mệt không?"
Giá trị thù hận còn chưa đầy, Minh Thù còn phải tiếp tục đụng chạm vào nỗi đau của Vân Sách.
Nguyên Tịch ở bên cạnh nghi hoặc, thở hổn hển hỏi:
"Hắn.. tại sao... muốn tự sát?
"Cái này phải hỏi chính hắn."
Ban đầu, cô chỉ cảm thấy tên Vân Sách có chút kỳ quái, rất khác thường.
Hiện tại, hắn bị truy nã, nhưng lại không rời đi ngược lại còn chặn đường cô. Nếu một người muốn sống, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy.
Lúc trước, hắn còn không từ mọi cách khiêu khích Hạ Phù, thế nhưng cũng không giống như muốn quyết đấu công bằng gì đó với Hạ Phù, chỉ đơn giản là khiêu khích.
Minh Thù động vào nỗi lòng của Vân Sách, lúc này Vân Sách mới đỏ mắt trừng cô.
[Giá trị thù hận đã đầy.]
Minh Thù liền cười tươi như hoa: "Đi, đổi khẩu phần lương thực."
Nguyên Tịch ngây ngẩn, đi đâu? Đổi khẩu phần lương thực gì?
"Cô muốn dẫn tôi đi đâu?"
Vân Sách giãy giụa, nếu như ánh mắt có thể hóa thành dao găm thì không biết lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457786/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.