Thích Hồng Vệ không hiểu vì sao Minh Thù không thích Vinh Hoa công chúa, nhưng phải một mực muốn nhìn thấy Vinh Hoa công chúa, nếu không cho nhìn một giây sau bức tranh kia liền bị hủy đi.
Tuy rằng, hắn cảm giác mình có tám mươi phần trăm nắm chắc, có thể giành lại bức tranh, nhưng lỡ đâu...
Thích Hồng Vệ cho người mang Vinh Hoa công chúa đến, Minh Thù tùy ý cuộn tròn bức tranh lại, cúi mặt tiếp tục ăn món ăn:
"Nhắc nhở ngươi một chút, ta ăn xong mấy thứ này nếu ngươi còn không mang người đến, ta liền xé tranh. Cho ta chút trà, cảm tạ."
Thích Hồng Vệ: "..."
Rõ ràng, ngay từ đầu quyền chủ đạo nằm trên tay hắn, làm sao xoay người một cái liền đổi rồi?
Thích Hồng Vệ đột nhiên nghĩ đến trước đây thật lâu, có người nói cho hắn nghe một câu.
Không có gì quan tâm, liền không kiêng dè gì. Không kiêng dè gì, sẽ không sợ hãi. Không sợ hãi, mới có thể kiêu ngạo trước quần hùng, làm chúa tể trời đất.
Nàng tựa như loại người như vậy.
Dường như, không có thứ gì quan tâm, thậm chí là tính mạng mình nàng ta cũng không để ý, nàng không hề phòng bị, ở đâu cũng có kẽ hở, tùy tiện một người cũng có thể đưa nàng vào chỗ chết.
Nhưng thật sự, sâu trong lòng hắn ngăn cản chính mình, không nên tự ý hành động.
Thích Hồng Vệ rất thông minh, lúc Minh Thù sắp ăn xong mà vẫn chưa mang Vinh Hoa công chúa đến, hắn tiếp tục cho người làm thêm hai bàn thức ăn. Minh Thù chỉ liếc hắn một cái, nhưng không phản đối.
Thích Hồng Vệ: "..."
Sợ là nàng tới chỉ để ăn đồ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457636/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.