...Điện Dao Quang....
Đùng..đùng... Tiếng đậm cửa dồn dập phát ra những âm thanh nghe rất chói tai. Hai cô nhóc này lại nghĩ ra trò mới gì mà cứ liên tiếp phá phách cánh cửa gỗ tội nghiệp kia.
- Này! Các người nhốt bọn ta ở đây làm gì...mau mở cửa.
Bạch Diệp Yên cố gắng hét lớn để đám yêu quái bên ngoài nghe thấy.
- Có ai tiếp khách như mấy người chứ mắc gì nhốt người ta vậy.
Bà cô Miên Miên cũng hùa theo nhưng ngoài kia chẳng có ai đáp lại. Đập chán hai người đâm ra mỏi tay nên mệt mỏi ngồi đoài ra ghế rót một chén trà uống ừng ực.
- Cánh cửa các cô đập được yểm lên một loạt tiên thuật của Minh Giới cách âm rất tốt... có hét cả ngày cũng không ai nghe thấy đâu.
Bạch Tư Thành lãnh đạm cầm chén trà nhâm nhi vài ngụm còn ăn hết nửa đĩa bánh điểm tâm.
- Sao từ đầu ngươi không nói vậy đi.
Bạch Diệp Yên tức sôi máu lên suýt nữa bóp vỡ cả cái chén sứ trong tay.
- Nàng đâu có hỏi ta biết làm thế nào.
Nghĩ đi nghĩ lại Bạch Diệp Yên thấy hắn nói cũng có lí... nghe mà muốn phang một phát. Từ sau khi được một nhóm yêu quái giải cứu ở ma cảnh ba người họ được đưa đến cung điện này. Có thể hai cô nhóc kia không biết nơi này nhưng Bạch Tư Thành lại hiểu rất rõ.
Nơi này vốn là nơi Tiêu Dạ Thần ở trong suốt nhiều năm qua. Hắn ta tính tình cổ quái không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-khong-vuong-phi-muon-lat-troi/2952884/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.