Chương trước
Chương sau
Phỉ Ly kiên quyết không bỏ cuộc, bàn tay lay lay bã vai Uyển Nhi thất thểu mở miệng nói.

" Tiểu Nhi ta nói cho muội biết, thần y còn là sư phụ của muội. Một ngày nào đó sẽ thú thê.

" Lúc đó muội tính sao, ta khuyên muội hãy suy nghĩ thật kĩ.

Uyển Nhi nghẹn ngào hai mắt đỏ hồng ngập nước mắt, bàn tay khó khăn viết lên không trung.

" Muội xin huynh đừng nói nữa, muội chỉ cần an ổn bên cạnh sư phụ.

" Nếu sư phụ thật sự thú thê, thì muội nhìn sư phụ hạnh phúc là quá đủ rồi. Huynh cũng đừng khuyên can muội.

Phỉ Ly thất vọng nơi trái tim ẩn đau đớn, đầu không ngừng lắc nhìn chăm chăm Uyển Nhi.

" Aiii~~ Muội còn thanh xuân, vì cớ gì lại đi thích nam Nhân già như thần y, chỉ có ta mới khiến muội hạnh phúc.

Lưu Thiên Ân đang nghe lén, nghe thấy bản thân mình bị chê già. Ý định độc chết Phỉ Ly càng gia tăng hơn.

Hắn chỉ mới 29 tuổi thôi, còn chưa có già cơ hồ còn rất sung mãn. Vậy mà tên Phỉ Ly kia dám chê hắn già.

Phỉ Ly đau lòng khi thấy Uyển Nhi khóc, hắn càng quyết tâm không buông bỏ nàng ra được.

" Được rồi, muội cứ việc thích sư phụ của muội. Còn ta vẫn tiếp tục thích muội.

" Nếu như có một ngày thần y không đáp lại muội. Ta vẫn bằng lòng cả kiếp này thú mình muội.

" Mặc kệ muội yêu thích thần y, Ta Phỉ Ly này sẽ không để ý tới điều đó. Chỉ cần muội bên ta là đủ.

Uyển Nhi cũng phải kinh ngạc. Mở to đôi mắt đang đẫm lệ nhìn hắn. Cái nam nhân này là chơi trò mặt dày với cô?

" Lão nương cảm thấy tên Phỉ Ly này rất xứng với Cố Ưu Ưu. Đều mặt dày như nhau.

Uyển Nhi cố chấp lắc đầu với Phỉ Ly. Tay không ngừng vẽ vòng.

" Không cả đời này muội sẽ không lấy ai ngoài sư phụ. Cầu xin huynh đừng tự làm khổ bản thân mình.

Động tác tay vừa xong, Uyển Nhi xoay người chạy mất dạng. Để mặc Phỉ Ly ngẫn ngơ ở đó.

Lưu Thiên Ân nghe được kết quả hài lòng, bước chân rời đi.

Lưu Thiên Ân sánh bước cùng Uyển Nhi hắn nhẹ nhàng xoa đầu, ôn nhu mở miệng.

" Tiểu Nhi nàng nghĩ ngơi sớm một chút. Tránh xa cái tên Phỉ Ly kia ra, hắn là có ý đồ không tốt cho nàng.

Uyển Nhi chớp chớp đôi mắt nhìn Lưu Thiên Ân, ngón tay nhẹ viết.

" Sư Phụ ~~?

" Phỉ Ly hắn không xứng với nàng. Cả đời này vi sư sẽ bảo hộ cho nàng "

Lưu Thiên Ân lãnh đạm không thiếu phần kiên định mà nói.

Uyển Nhi thoáng chốc, đôi mắt rưng rưng nén cảm xúc vui mừng xuống. Tay nhanh chóng vẽ vòng.

" Được! đồ nhi xin nghe sư phụ. Sư phụ cũng nên nghĩ ngơi sớm.

Động tác tay vừa rứt, Uyển Nhi vào chong phòng đóng cửa lại. Trong đầu không khỏi suy nghĩ độ hào cảm đã 99%

Đãng lẽ ra Nam chủ phải ngõ lời với cô rồi chứ. Sao tới tận bây giờ hắn còn chưa thổ lộ với cô?

Uyển Nhi mệt mỏi thở dài, đến nỗi nhìn đĩa bánh hoa quế còn không buồn ăn.

Lưu Thiên Ân Vẫn đứng bên ngoài. Hắn thật sự là rất muốn ngõ lời. Thế nhưng tuổi tác của hắn so với nàng là chênh lệch lơn.

Nếu như sau này hắn già đi, đều phải chết lúc đó. Chỉ còn nàng ở trên dương thế rất cô đơn, không ai bồi bạn bên cạnh.

Hắn lại càng không nỡ giao nàng cho tên Phỉ Ly kia. Lưu Thiên Ân nhắm mắt thở dài một hơi, ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua cánh cửa.

Hồi lâu hắn nhấc chân lẳng lặng rời đi. Trong đầu vẫn luôn không biết. Phải làm sao với nàng.

•••••••••••••••••••••••

Ba ngày đã trôi qua, mọi việc đều diễn ra như thường lệ cho tới khi Phỉ Ly đứng trước Uyển Nhi ngỏ lời Lại lần cuối.

Ánh mắt hắn luôn nhìn Uyển Nhi, như thể chỉ cần chớp mắt nàng liền biến mất.

" Tiểu Nhi, ngày mai ta phải trở về. Ta muốn ôm muội lần cuối có được không?

Uyển Nhi gật đầu, giang rộng tay ôm Phỉ Ly vào lòng. Trong lòng luôn cầu nguyện những thứ tốt đẹp nhất tới với hắn. Cô và hắn là vô duyên với nhau.

" Ta không ở đây, muội nhớ giữ gìn sức khỏe. Nếu mệt mỗi quá hãy quay đầu lại luộm có huynh ở phía sau chờ muội.

Uyển Nhi nhẹ nhàng gật đầu, ngón tay xinh đẹp viết lên không trung.

" Huynh cũng phải sống thật tốt, làm một vị vua tốt vì bách tính của huynh.

Phỉ Ly cười ôn nhu với Uyển Nhi, sau đó xoay người đi hẳn. Không quay đầu nhìn lạ.

Nếu hắn quay đầy nhìn lại sẽ càng luyến tiếc nữ nhân này hơn.

( Ting -- Hào cảm của nam chủ -5 % bây giờ là 94%)

Uyển Nhi bị trừ hào cảm mà giật thót mình, vậy ra là Lưu Thiên Ân đang ở gần đây?

Hắn là chứng kiến từ đầu tới cuối, khi hình ảnh hai người ôm nhau noie trái tim hắn đau quặn.

Hôm qua nàng áy còn nói thích mình, thế mà hôm nay đã ôm tên chết tiệt Kia. Hắn là dạy hư nàng rồi.

Uyển Nhi biết nam chủ là hiểu lầm rồi, cô lại lười giải thích 5% hào cảm từ từ kiếm lại, giờ phải nhét đầy cái bụng này mới được.

•••••••••••••••••

Lúc này Phỉ Ly cũng không hoàn toàn rời đi, mà hắn tới tiền thính quyết định sẽ nói rõ ràng với Lưu Thiên Ân.

" Thần Y ta có chuyện muốn nói với người. Hôm qua ta nói muốn thú Tiểu Nhi nhưng nàng đã từ chối.

" Nàng nói trong tâm của nàng chỉ có thần y. Ta xin người nếu có yêu thương nàng hãy yêu hơn bản thân mình.

" Nếu nàng không được hạnh phúc. Ta Phỉ Ly này nguyện đánh đổi cả thiên hạ Đại Chu chỉ để có nàng.

Không đợi cho Lưu Thiên Ân trả lời, Phỉ Ly đã xoay người rời đi.

Lưu Thiên Ân chỉ kịp lẩm bẩm, chính bản thân mình nghe thấy.

" Nàng tất nhiên ta sẽ yêu bằng chính cả sinh mệnh. "

( Ting -- độ hào cảm của nam chủ +3% bây giờ là 97%)

Uyển Nhi mới ăn no, liền nghe độ hào cảm tăng. Cô quết định ăn thêm hai cái đùi gà nữa.

Đột nhiên Lưu Thiên Ân đẩy cửa phòng Uyển Nhi, điều quan trọng là hắn không có đeo mặt nạ.

Uyển Nhi bị động tác mở cửa, làm rớt cái đùi gà xuống đất. Cô sinh khí định bụng quay lại mắng, liền thấy là nam chủ đành nhịn xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.