Chương trước
Chương sau
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, bên ngoài trướng có một tiểu binh bước vào, cúi người thi lễ nói:
“Bẩm chủ công, thiếu chủ đã trở về.”
Viên Thuật ừ một tiếng, trên mặt không có chút hưng phấn nào:
“Biết rồi, kêu nó vào đây.”
Viên Hoàn vém rèm lên ôm quyền chào hắn:
“Thưa cha, Hoàn nhi đã quay về.”
Viên Thuật mở miệng hỏi:
“Sao rồi? Con ta có chém được Đổng Trác không?”
“Thưa không!”
“Ủa, sao lại không giết được Đổng Trác, quân Tây Lương chỉ còn mấy ngàn tàn binh, vậy mà ngươi lại không thể giết được?”
“Vâng! Con không giết được.”
Viên Thuật cảm thấy không vui trước thái độ chua như dấm của hắn:
“Này, ngươi làm thái độ gì đấy hả? Cha đã từ chối hợp binh với Tào Tháo, còn đưa thêm vài ngàn con ngựa chiến, vậy mà ngươi vào trướng chỉ báo một câu không giết được là hết rồi hả?”
Viên Thuật dẩu môi nhiếc móc, gương mặt đầy vẻ bất đắc dĩ cùng phẫn nộ. Viên Hoàn vẫn nhún vai, nhẹ nhàng trả lời:
“Xin lỗi cha, con đã cố hết sức rồi. Nhưng không thể giết được Đổng Trác, chỉ chém được một tướng và bắt được một tướng khác mà thôi.”
Loading...

Bốp!
Lần này Viên Thuật nổi giận thật rồi, hắn vỗ bàn đứng dậy:
“Rồi sao? Ta sẽ quan tâm sao? Ngươi có chém sạch tướng dưới trướng Đổng Trác thì cũng thế thôi. Ta chỉ biết ngươi không giết được Đổng Trác, chấm hết! Trước đó ngươi thề thốt đảm bảo với ta cả đống thứ, nào là sau truy binh lại có truy binh, rồi thì giết Đổng Trác lập công vang danh thiên hạ các kiểu, có đúng vậy không?”
Viên Hoàn gật đầu thừa nhận:
“Thưa vâng, con có nói sau truy binh lại có truy binh, con cũng bảo sẽ giúp cha lập công vang danh thiên hạ. Nhưng xin lỗi con không giết được Đổng Trác!”
Viên Thuật càng nghe càng tức muốn hộc máu:
“Không giết được? Chỉ vậy thôi hả? Ngươi nói nghe nhẹ nhàng thế, mấy ngàn con ngựa chiến của ta không phải rau ngoài chợ, chẳng lẽ cứ như vậy tặng miễn phí cho người sao?”
Phía bên này, Viên Hoàn chẳng thèm để ý đến Viên Thuật đang nổi trận lôi đình, hắn khoát tay rồi nói:
“Cha à, chỉ có mấy ngàn con ngựa chiến thôi mà, để con trai đền lại cho cha, lần này tuy không chém được Đổng Trác nhưng tù binh và ngựa chiến ta bắt được rất nhiều. Toàn bộ con sẽ dâng hết lên cho cha.”
Bốp!
Viên Thuật lại đập thêm một phát lên bàn, lông mày dựng đứng cả lên, ánh mắt hung dữ nhìn Viên Hoàn:
“Thằng nhãi ranh này! Ngươi dám nói chuyện với cha mình như thế à, phong cách quý tộc đâu rồi, đạo đức đâu rồi? Chuyện này không phải chỉ mấy ngàn con ngựa là xong đâu!”
Viên Hoàn bất đắc dĩ dang tay ra:
“Vậy ngoài chuyện đó ra thì còn chuyện gì khác nữa?”
Lần này Viên Thuật câm nín, miệng há ra nhưng chẳng có lời nào để chửi cả, hắn chưa từng nghĩ tới hôm nay Viên Hoàn lại lý luận một cách đầy khí thế, thậm chí ngang ngược đến mức quên sạch lễ nghĩa, quên luôn ai là người đẻ ra thằng khỉ này.
Đúng vào lúc này, Diêm Tượng hốt hoảng vén rèm chạy vào trong trướng, quỳ một chân xuống cầu xin:
“Chủ công bớt giận, mặc dù Đổng Trác binh bại như núi đổ nhưng vẫn có gần mười ngàn thiết kỵ Tây Lương làm lá bùa hộ mệnh, thiếu chủ có thể dùng hơn ngàn kỵ binh quan đông đột phá mai phục, chém và bắt hơn mấy ngàn tù binh đã là công lao cái thế rồi! Mong chủ công tâm tư!”
Viên Thuật còn khuya mới tâm với chả tư, thằng nhóc này một khi đã láo thì phải cho nó biết bố cháu là ai, lập tức vung tay lên quát to:
“Hộ vệ nghe lệnh! Viên Hoàn tướng quân không hoàn thành quân lệnh trạng, dựa theo quân pháp phạt hắn năm mươi gậy!”
Diêm tượng nghe vậy sợ hãi ôm chặt lấy đùi Viên thuật:
“Chủ công, tuyệt đối không thể như vậy, xin chủ công hãy bình tĩnh!”
Viên Thuật hất mãi cũng không thoát được Diêm Tượng đang đeo chân như gấu túi đeo cây trúc, giận dỗi gào lên:
“Diêm Tượng, con mẹ ngươi dám cản trở ta à!”
Đang lúc Viên Thuật và Diêm Tượng cãi đến đỏ mặt tía tai, một người vùng vẫy một người ôm đùi trông vô cùng hài hước, Viên Hoàn ngửa mặt lên trời cười ngặt nghẽo, dùng ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Viên Thuật:
“Được, được lắm! Cha à, Hoàn nhi chỉ muốn hỏi một câu, nếu hôm này người chiến bại là anh trai của con - Viên Diệu, người có nỡ lòng kéo hắn ra đánh năm mươi gậy hay không?”
Hắn nói rất to nên tiếng vang khắp cả trướng.
Chỉ trong thoáng chốc, Viên Thuật và Diêm tượng bị tạt một gáo nước lạnh, lửa nóng trong máu nguội lạnh hơn cả cơm để qua đêm. Họ giật mình nhận ra một nỗi căm hận mãnh liệt trong mắt Viên Hoàn, đây là điều trước nay chưa từng có.
Khóe mắt Viên Hoàn có chút đỏ lên, hắn cắn răng nói:

“Chắc chắn sẽ không. Bởi vì hắn là con trưởng, còn trong mắt cha, con chỉ là một đứa con ghẻ phế vật!”
Nói xong Viên Hoàn mệt mỏi khoát tay, quay người bước ra ngoài.
Đến khi hắn chạy xa khỏi quân trướng tầm hơn 15 phút, lúc này gương mặt đau lòng đã biến thành vui vẻ, mẹ nó chứ diễn kịch cũng quá mệt mỏi đi. Nhất là giả vờ đau khổ, không phải ai cũng làm được, mình quả thật là thiên tài! Viên Hoàn thật muốn cười to một trận, nhìn Viên Thuật ngu người đứng đó kìa, suýt nữa làm hắn buồn nôn.
Nghĩ đến đây, Viên Hoàn thật lòng nể phục chủ tịch Lưu Huyền Đức, có thể há mồm vài giây là nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, mẹ nó, diễn xuất đến trình độ này còn khủng hơn những sao hạng A thời hiện đại.
Thật lòng mà nói, mặc kệ Viên Thuật sủng ái Viên Diệu cũng được, hay động lòng trắc ẩn bắt đầu thương yêu Viên Hoàn cũng được, bây giờ đối với Viên Hoàn cũng chẳng còn quan trọng nữa. Giá trị lợi dụng lớn nhất của Viên Thuật chỉ có mỗi cái danh ‘bốn đời tam công’ mà thôi.
Vốn ban đầu Viên Hoàn còn có ý thay đổi dòng chảy lịch sử, nhưng hắn cố gắng hết sức, thậm chí truy sát Đổng Trác đến mức phải cởi áo cắt râu cũng không thể giết được Đổng Trác.
Như vậy tiếp theo Viên Thuật chắc chắn sẽ bị ngọc tỉ truyền quốc dẫn hắn chìm sâu vào giấc mộng hoàng đế, cuối cùng trí thông minh giảm xuống còn thua cả lợn, sau đó bị các chư hầu vây công mà chết, danh tiếng cũng tan theo mây khói.
Thời đầu Tam Quốc, một khi ngươi xưng đế sẽ trở thành kẻ địch của toàn thiên hạ!
Một khi tổ chim bị phá, trứng làm sao có thể còn nguyên?
Đi theo phò tá một người cha hố hàng như này làm Viên Hoàn chẳng nhìn thấy được cái thằng tên hy vọng đang đứng ở đâu cả. Chi bằng mượn cơ hội chiến bại lần này tách khỏi tên xui xẻo Viên Thuật, tìm một nơi phong thủy thơm phức, tạo dựng căn cơ rồi từ từ phát triển sự nghiệp vẫn hơn.
Viên hoàn thở phào nhẹ nhõm, xem ra hiệu quả của màn kịch vừa rồi không tệ, đợi một thời gian nữa tìm cơ hội thích hợp rồi cuốn gói chạy thôi.
Trong khi Viên Hoàn đang mơ mộng về một tương lai tự do, trong đầu hắn truyền đến âm thanh từ hệ thông, +2000 điểm chấn động, ôi đệch, sau chia tay còn được tặng quà à.
Sự thật đúng là như thế, Viên Hoàn vừa mới đi được vài bước nữa, sau lung đã vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc:
“Thiếu chủ, chậm đã!”
Viên Hoàn cắn răng, ráng sức gồng cơ mặt lên để hắn trông giống đang tức giận, quay lại lạnh lùng nhìn Diêm Tượng:
“Xin chào chủ bạ đại nhân, ngài đến để truyền quân lệnh trách phạt của cha phải không? Chẳng sao cả, Viên Hoàn này sinh ra da dày thịt béo, đánh cỡ nào cũng được, ta sẽ không thấy đau, và cũng không cảm thấy đau lòng.”
Diêm Tượng xua tay lắc đầu:
“Thiếu chủ nói gì vậy? Ta đến đây chẳng hề có ý gì, chỉ muốn nói với ngài rằng lần này ngài đã lập đại công, chắc chắn Viên Diệu sẽ không chứa nổi ngài nữa. Nếu ngài quay về Thọ Xuân chắc chắn sẽ gặp tai họa! Hiện giờ ta có một người bạn cũ đang ở Giang Nam, học rộng tài cao, tinh thông đạo trị quốc. Trường hợp ngài có nhã hứng, cứ đưa mẹ mình về đó, chuyện còn lại cứ giao cho lão già này là được.”
“Chuyện này….”
Viên Hoàn bất ngờ, không nghĩ tới Diêm Tượng lại nói những lời này với hắn. Điều quan trọng hơn là Viên Hoàn đang lo mình không có cái lỗ nào để chui ra chui vào thì hắn lại dâng chìa khóa lên đến tận cửa. Phen này trúng số rồi!
Diêm tượng nói xong liền lấy một phong thư bằng lụa từ trong tay áo ra nhét vào tay Viên Hoàn:
“Đây là thư do ta tự viết, phiền ngài đi xa một chuyện vậy.”
Sau đó Diêm Tượng xoay người bỏ đi.
Viên Hoàn siết chặt phong thư bằng lụa trong tay, thở dài nhìn Diêm Tượng, chẳng hiểu sao lúc này bóng lưng của hắn đột nhiên trở nên vô cùng già nua. Than ôi, cả một đời Diêm Tượng phục vụ cho nhà họ Viên trunh thành đến chết, mặc dù hắn làm chủ bộ cho Viên Thuật, nhưng đối với Viên Hoàn, Diêm Tượng luôn vào vai một người chú thương yêu đám cháu nhà mình.
Vừa mở phong thư ra, Viên Hoàn lập tức giật mình kinh ngạc vì hàng chữ đầu tiên trên đó.
Thân gửi bạn cũ Trương Chiêu.
Thật sự rất ngoài ý muốn, đầu năm nay chuyện vui đặc biệt nhiều hơn năm rồi! Ha ha!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.