Viên Hoàn cầm phong thư bằng lụa quay về doanh trại của mình, lập tức sai người thu thập hành trang chuẩn bị trở về Thọ Xuân. Sáng hôm sau, khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, Điển Vi mang theo một cô gái và một đứa trẻ vào trong quân doanh, họ chính là vợ con của Trương Liêu.
Viên Hoàn cũng đờ người ra chẳng biết nên nói cái gì, cô gái ấy vừa thấy hắn lập tức cúi đầu thi lễ, nước mắt chảy đầy mặt, mẹ nó sao người cổ đại khóc giỏi thế, hết Lưu Bị rồi đến người này?
“Thảo dân Vương Lam dắt theo con trai Trương Hổ xin khấu khiến Viên tướng quân, đồng thời đa tạ ơn cứu mạng của tướng quân!”
Viên Hoàn lập tức mờ mịt, vội vàng dìu hai người họ đứng lên rồi hỏi:
“Lão Điển, chuyện gì thế này?”
Lúc này Điển Vi mới kể hết cho Viên Hoàn nghe những gì hắn trải qua khi thực hiện mệnh lệnh giải cứu vừa rồi:
“Thiếu chủ, chuyện là như vầy…..”
Thì ra lúc Điển Vi bước vào Lạc Dương, bên trong đã loạn thành một nồi cám heo. Hắn một mạch chạy về phía trước, tìm kiếm tung tích vợ con Trương Liêu. Lửa thắp cháy bầu trời Lạc Dương, khắp nơi đều là tiếng khóc than của người già và trẻ nhỏ, chẳng khác gì âm ty địa ngục. Nhà Vương Lam cũng chìm trong biển lửa, cô sợ hãi khóc toáng lên, ôm chặt Trương Hổ dựa vào tường đờ đẫn nhìn về phía cửa, cầu xin ông trời đưa Trương Liêu quay về cứu họ.
Điển Vi đột nhiên xuất hiện như một vị thần, đúng lúc lửa sắp đốt sạch nhà Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-wechat-than-cap-tai-tam-quoc/1600656/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.