Quá tội nghiệp, đã vài ngày cậu không được ăn món gì đàng hoàng.
Trong phòng có một cái bếp đất hay gặp ở nông thôn. Vách bằng xi măng, trên gạch men cũ kỹ dính dầu mỡ bám năm này qua năm khác.
Bếp đất như vậy phải đối bằng củi. Giữa bệ bếp bắc một cái nồi sắt to tướng, người dân quê thích nhất để hầm canh gà uống. Nước dùng đun lửa lớn đậm đà ngọt hơn hẳn nấu trên bếp gas. Hà Cẩn Nhiên xắn ống tay áo bào trắng, nhấc một ít củi đốt dưới đất ném vào miệng lò, rồi dùng pháp thuật, bên trong tức thì bốc lửa ngùn ngụt.
Nhìn Hà Cẩn Nhiên ngồi xổm giữa đất nhóm lửa mà vạt áo lem luốc, Hàn Chấn ban đầu còn tưởng đó là ảo giác của mình. Trong ấn tượng của cậu…… Ân Húc Đạo Quân luôn luôn cao cao tại thượng, tựa như tiên nhân không tồn tại nơi phàm thế.
Nhưng nghĩ tới đối phương trên giường như lang tựa hổ, Hàn Chấn cũng không quá ngạc nhiên.
Dù sao, ấn tượng chính là thứ sẽ bị đảo lộn.
Hà Cẩn Nhiên quay đầu lại nhìn cậu, “Khói lửa quá lớn, em ra ngoài chờ đi?”
“Không cần không cần.”
Hàn Chấn vội vàng tiến tới hỗ trợ, cậu sợ vị Ân Húc Đạo Quân này đốt trụi cả phòng bếp.
Kết quả là cậu đã xem thường trí thông minh của Ân Húc Đạo Quân.
Ân Húc Đạo Quân ngay cả kỹ năng tu tiên cũng có thể điêu luyện, mấy việc vặt vãnh lông gà vỏ tỏi này càng dễ như trở bàn tay.
Hà Cẩn Nhiên cuối cùng vẫn ngại Hàn Chấn vướng bận, đuổi cậu ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-vit-da-gion/470062/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.