Khu thức ăn tầng hai yên ắng một cách đáng sợ.
Tận thế, đường điện cắt, rèm lại bị kéo kín mít. Hàn Chấn mới vừa bước xong bậc thang cuối cùng, suýt nữa bị vết máu khô dưới sàn dọa sợ.
Cậu lùi về sau mấy bước, rồi được Hà Cẩn Nhiên đỡ lấy, “Làm sao vậy?”
“Không sao.” Hàn Chấn nói: “Chỉ cảm thấy nơi này quá u ám.”
Tầng này bốc mùi hôi kỳ lạ. Có lẽ là vì thức ăn trong tủ đông đều bị thối rữa sau khi bị cắt điện.
Tầng hai là khu bán gạo mì, rau xanh. Có lẽ vì hạn sử dụng rất ngắn cho nên đồ ăn tầng này chẳng còn bao nhiêu.
Trong góc chất hai chục bì gạo cùng vài bì bột mì. Hà Cẩn Nhiên cất hết chỗ đó vào trong không gian.
Hàn Chấn còn phát hiện ra một lô sữa bò gần như chưa bị đụng vào. Hạn sử dụng của sữa bò khoảng một năm, chỗ sữa đó phải mấy tháng nữa mới hết hạn.
Không gian trữ vật của Hà Cẩn Nhiên có năng lực giữ nguyên trạng thái, bất cứ thứ gì bỏ vào trong đều có thể được bảo quản vô thời hạn. Bọn họ liền bỏ hết chỗ sữa đó vào túi.
“Sao chỉ còn sót lại có mấy thứ này vậy?”
Hà Cẩn Nhiên nói: “Đây không phải là cửa hàng à?”
“Ừm……” Hàn Chấn nói: “Đồ ở tầng hai dễ hết hạn, chúng ta đi lên tầng xem thử không?”
“Giờ người đó đang ở trên tầng.” Hà Cẩn Nhiên nói: “Hắn ta đang ăn gì đó.”
“Nam hay nữ vậy?”
Hàn Chấn tò mò hỏi.
“Nam, hơn ba mươi tuổi.”
Hàn Chấn chưa ăn thịt heo cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-vit-da-gion/470063/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.