Không có gì vấn đề là một nháy không thể giải quyết. Nếu không được, vậy làm thêm nháy nữa.
Đồng chí Hà Cẩn Nhiên vận dụng quan điểm này vào hoạt động thực tiễn một cách triệt để, khiến cho đồng chí Tiểu Hàn đau xót không thôi.
Vì sao cậu lại lên xe của tên xấu xa này!
Hệ thống: “Chắc là vì bạn ỡm ờ đó.”
“Không, tao là công có trinh tiết!”
Lòng tự trọng rách rưới của Hàn Chấn lại một lần nữa chịu đả kích, chỉ thấy cậu đỡ eo gắng gượng bò xuống khỏi ghế da.
Nhưng mà ngay giây sau, cậu lại thê thảm ngã gục trở xuống…
“Chấn Nhi, em làm sao vậy!?”
Hà Cẩn Nhiên vội vã mở cửa xe nhìn cậu, thấy đạo lữ nhà mình đã mệt đến vậy thì vừa thỏa mãn vừa đau lòng, nói nhỏ: “Chấn Nhi, em muốn đi tiểu à? Ta tới đỡ em.”
Hàn Chấn: “……”
Xin anh hãy chết luôn đi.
“Không, em không muốn đi tiểu.” Cậu suy yếu nói: “Em muốn đẩy xe.”
“Đẩy xe?” Hà Cẩn Nhiên hoang mang hỏi: “Đẩy xe như thế nào?”
“Ừm…” Hàn Chấn nghĩ ra một so sánh chính xác hơn, “Giống như bình thường anh ngự kiếm phi hành cần linh lực, chiếc xe này cần xăng mới chạy được.”
“Nhưng bình thường ta ngự kiếm phi hành không cần linh lực.”
Hàn Chấn: “Vậy sao anh bay được?”
Hà Cẩn Nhiên: “Bay bằng cảm giác thôi.”
Hàn Chấn: “Làm phiền.”
Sau đó Hà Cẩn Nhiên bế bổng Hàn Chấn lên, dùng một tư thế ngượng ngùng đổ xăng đầy xe.
Hàn Chấn thở dài nói: “Không biết chút ít xăng này có đủ không nữa, nếu hút được cả cây xăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-vit-da-gion/470061/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.