Chân trời đã dần sáng.
Lúc Hàn Chấn tỉnh lại mới là hơn 6 giờ. Cậu thầm nghĩ phải tranh thủ thời gian tiếp tục lên đường, bèn lấy từ cốp xe ra một chai nước khoáng súc miệng. Không có kem đánh răng và bàn chải thật sự khó chịu, phải tội giờ cậu cũng chỉ đành chịu như vậy.
Bữa sáng là hai cái bánh mì cùng với sữa hạnh nhân.
Vội vã ăn xong, cậu giẫm chân ga tiếp tục lên đường. Chỉ dẫn trí tuệ nhân tạo xịn thật, lái theo con đường tỉnh tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Cho dù Lệ Đại Hải biết đường, không có chỉ dẫn, chỉ dựa theo biển báo giao thông chắc chắn sẽ phải đi lòng vòng.
Loa phát ra một ca khúc tiếng Anh rất bốc. Phẩm vị của chiếc đĩa nhạc này cũng ổn ra phết. Hàn Chấn ngân nga theo.
Hệ thống thò mặt, “Sống thích nhỉ.”
“Đúng.” Hàn Chấn xoay vô lăng, trả lời: “Cuộc sống tuy khó khăn, nên hưởng thụ vẫn phải hưởng thụ.”
“Bạn đã nghĩ ra phương án cụ thể gì chưa. Muốn sống sót ở thế giới này 5 năm, đống đồ ăn vặt trong cốp xe của bạn không đủ. Huống hồ, đồ ăn vặt cũng có hạn sử dụng.”
Hàn Chấn trừng mắt, “Còn làm gì được nữa, đi đảo Hải Bắc tìm chính phủ thôi. Cho dù tao là nhà khoa học lậu đi nữa, tao nghĩ bọn họ cũng sẽ nuôi tôi ăn ngon sống khỏe thôi mà. Rừng núi hoang vu chẳng lẽ còn bắt tao đi làm ruộng?”
Hệ thống: “Bạn tưởng lái xe đến đảo Hải Bắc mà dễ à, ít nhất phải lái qua nửa Trung Quốc đấy, hết xăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-vit-da-gion/470060/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.