Cô nhìn lên hình ảnh đang chiếu rất rõ ràng, trong đó là Nhược Liên đang bị trói trên giường. Hai mắt bị bịt lại, Kì Ngôn đi vào. Nụ cười dã thú hiện ra, nhào tới Nhược Liên như con hổ
" Đừng... thả tôi ra... Hic... Không! Tử Du... cứu em... không... "
Nước nắt Nhược Liên chảy ra thấm đẫm mảnh vải đen đang che đi đôi mắt, thân hình run rẫy sợ hãi. Chiếc váy trắng bị Kì Ngôn xé ra từng mảnh quăng lên không trung. Bàn tay nắn bóp đôi gò bông đẩy đà, mạnh bạo hôn xuống đôi môi đỏ mọng khiến nó chảy máu. Nhược Liên sợ hãi vùng vẫy nhưng vô ích. Kì Ngôn hôn xuống làn da trắng mịn màng đó, để lại những vết màu đỏ hồng. Cái eo nhỏ vì bị nắn bóp quá mạnh mà để lại vết bầm tím.
" Không... hic... đừng... xin... cầu xin tha... tha cho tôi... Không... "
Nhược Liên đau khổ khóc thành tiếng van xin, Kì Ngôn cởi quần, chỉ để thứ đó đi ra. Dứt khoát đâm vào nơi tư mật của Nhược Liên
" AHHHHHH "
Tiếng la hét vang lên, Nhược Liên đau đớn cảm nhận nơi tư mật bị một thứ xa lạ xâm nhập. Vặn vẹo trên giường cố thoát ra, nhưng Kì Ngôn lại tàn bạo di chuyển. Đâm ra rút vào không nhân nhượng cô gái bé nhỏ đang nằm phía dưới đau đớn.
" Không... ưm~... ahhhh... cứu... cứu em... Tử Du "
Nụ cười Kì Ngôn vươn lên, cúi xuống ngậm lấy nhũ hoa đỏ ửng. Hạ bộ vẫn không ngừng đi vào động nhỏ...
" Hộc... "
Nhược Liên đau đớn mặc cho thứ đó đang xâm nhập vào phá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-van-nang-ta-la-vuong/1790533/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.