Cô quay lại, nhìn nữ nhân trước mặt. Dung nhan xinh đẹp dưới ánh hoàng hôn, đôi mắt to tròn đen láy ngấn lệ. Ngọc Diện kinh ngạc, sau đó lao vào người cô khóc
" Hic... tôi... tôi cứ nghĩ... hic... anh chết rồi... "
Cô đưa tay vuốt mái tóc ngắn mượt mà của Ngọc Diện, nụ cười nhạt vươn lên
" Khóc cái gì! Tôi còn sống, không cần lo "
" Anh ngốc lắm... hu hu... anh... anh muốn chết lắm sao... "
Ngọc Diện nói, cô đưa tay đẩy nhẹ bả vai Ngọc Diện ra. Cho hai người đối mắt nhau
" Sao vậy? Lo lắng? "
" Tôi... tôi không có "
Ngọc Diện lau nước mắt, gương mặt hơi ửng hồng. Cô đưa tay búng nhẹ vào trán Ngọc Diện
" Được rồi! Đã đi đâu? Làm tôi lo lắng "
" Tôi trở về... Còn anh? Anh tại sao lại ở đây? "
Ngọc Diện nghi hoặc hỏi, cơn gió lướt qua. Dưới ánh hoàng hôn ấm áp, không một bóng người. Cô ra vẻ chần chừ...
" Thật ra... tôi là người của hắc bang... "
Ngọc Diện kinh ngạc, sự đề phòng nơi đáy mắt hiện lên
" Anh là thuộc hạ của Thẩm bang? "
" Phải! Tôi sợ em biết và sẽ chán ghét tôi. Nên tôi không nói "
Ngọc Diện nhìn vào đôi mắt sau mặt nạ của cô, cắn nhẹ môi
" Anh có ý gì? "
" Tôi sẽ bảo vệ em, bằng cả tính mạng này. Xin em... đừng sợ tôi. Được không? "
Ngọc Diện đỏ mặt, đôi mắt hiện lên tia hạnh phúc. Quay mặt đi
" Anh nói gì vậy? Anh biết tôi là ai không? "
" Chuyện này...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-van-nang-ta-la-vuong/1790532/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.