Sau một hồi đưa Cố Lam lên từ đỉnh núi hoa quả sơn cho đến ngũ hành sơn, lúc này Lăng Thiên đã buông tha vì nàng đã thấm mệt.
Cố Lam rúc nhẹ trong lòng Lăng Thiên, tâm nàng thực sự bây giờ quá hạnh phúc rồi, nàng không ngờ rằng ban đầu chỉ nghĩ ủy thân cho người này để đổi lấy tỉ muội nàng có cơ hội thở dốc, ai ngờ nàng đã lại trầm luân từ lúc nào không hay.
-"Lam nhi, cảm giác thế nào?" Lăng Thiên ân cần hỏi.
Cố Lam vẫn còn đang ngái ngủ, nàng chỉ cọ quậy một chút làm nũng, sau đó nói bằng giọng nũng nịu:"Cho thiếp ngủ thêm chút nữa đi"
Lăng Thiên cười hà hà, bóp lấy cái mũi ngọc đáng yêu của nàng trêu đùa nói:"Nàng không mau mau thông báo, ta chỉ sợ tên Cố Bối đó thấy lâu quá mà xông vào thôi"
Vừa nhắc đến chuyện đó, Cố Lam giật nảy mình, sau đó vội vàng mặc quần áo, nàng cũng sợ tên đệ đệ chết bầm đó xông vào phá hỏng bầu không khí hạnh phúc của nàng.
Một lúc sau, cả hai người đều đã mặc quần áo chỉnh tề, lúc này Cố Lam mới lấy ra truyền âm thạch liên hệ Cố Bối trở lại.
Nhận được tin từ tỉ tỉ, Cố Bối hớt hải trở về, thấy gương mặt hồng nhuận phơi phơi của nàng cùng với việc nàng đã tự mình đứng lên được, hắn mừng rỡ đến phát khóc, lao vào ôm chầm lấy vị tỉ tỉ này của mình.
-"Tỉ tỉ, ta biết ngay ngươi sẽ không làm sao mà" Hắn òa khóc như một đứa trẻ.
Cố Lam cưng chiều vuốt lấy mái tóc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tu-yeu-than-ky-bat-dau/1602110/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.