Cố Lam sững sờ, không nghĩ tới cách thứ hai mà vị tiên sinh trước mặt này nói tới lại là Song Tu.
Nếu như trước kia, có người dám đề cập kiểu như thế này thì ngày lập tức nàng đã cho tên đó răng môi lẫn lộn rồi. Nhưng thời thế đổi thay, giờ nàng chỉ còn là một cô gái yếu đuối mỏng manh cùng cơn tuyệt vọng muốn bảo vệ đệ đệ mình mà cũng không làm được.
"Nếu như vị thanh niên này có thể chữa khỏi bệnh cho ta, ta thất thân cho hắn thì có làm sao?" Cố Lam quyết tâm nghĩ, cách một quá lâu và quá nguy hiểm, so với tính mạng của đệ đệ nàng thì trinh tiết của nàng có đáng là bao.
Cố Lam ngước mắt lên nhìn Lăng Thiên, kiên định nói:"Nếu tiên sinh có thể chữa khỏi cho ta, ta nguyện ý làm người đàn bà của ngài!"
Lăng Thiên vuốt cằm, nàng không hổ là nữ nhân cơ trí.
-"Được rồi, vậy nàng mau thông báo cho Cố Bối, để hắn đỡ phải chờ lâu mà sốt ruột" Lăng Thiên cười nói.
Cố Lam nghe hiểu, nàng phải để cho Cố Bối đi xa xa biệt viện của nàng một chút, để hắn không thể nghe thấy âm thanh gì phát ra bên trong khi nàng đang chữa bệnh.
Một lát sau, Cố Bối được gọi lại, Cố Lam liền nói:"Cố Bối, ngươi mau rời khỏi nơi này, nhớ mang theo toàn bộ người làm, ta và vị tiên sinh này cần chữa bệnh một cách bí mật, và ta cũng không hi vọng có người biết!"
Cố Bối thấy thế, khóc lóc ôm chầm lấy Lăng Thiên nói:"Lăng Thiên, ta biết ngay ngươi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tu-yeu-than-ky-bat-dau/1602109/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.