Chương trước
Chương sau

Cẩm Lý còn đang ở trong lòng thắc mắc, thời điểm phát hiện chính mình đang bị tên nhóc kia ấn ở trên giường đã là chuyện của một nén hương sau.
Cẩm Lý hoàn hồn, nhanh chóng ngăn chặn cánh tay làm loạn của Ngôn Tu:" Này, ngươi... ngươi đang trúng độc không nên vận động mạnh đâu."
" Đã được giải rồi."
" Hả? Ai giải cho ngươi." Cẩm Lý não có chút nghẽn, tên Lan Hoàng Hoa kia không phải nói độc này không thể giải sao?
Ngôn Tu ở trên người Cẩm Lý, nhẹ nhàng đặt lên trán anh một nụ hôn, ánh mắt dịu dàng nói:" Em đó!"
Cẩm Lý:"..."
Nghĩ kĩ lại một chút, Cẩm Lý lúc này mới nhớ ra đoạn thông báo điện tử vang lên trong đầu lúc Ngôn Tu vừa tỉnh lại kia. Bởi vì ngay sau khi Ngôn Tu tỉnh dậy xảy ra quá nhiều chuyện khiến anh nhất thời quên mất sự hiện diện của đoạn thông báo.
Sau này, sau khi dùng hết vốn kiến thức tích góp được trong quá trình làm nhiệm vụ, Cẩm Lý mơ hồ soạn ra một loại kịch bản.
Giả thuyết chính là cái tên Ái Hòa Nhất Kinh kia, sau khi thấy vai trò to lớn của Ngôn Tu đối với thế giới này, phát hiện y trúng độc nan y, liền muốn tới chữa trị cho y. Nhưng mỗi một thế giới đều có thiên đạo riêng, để thiên đạo không phát hiện Ái Hòa Nhất Kinh đành phải lựa chọn một người thực hiện quá trình tổng hợp số liệu điều trị. Người bị tóm lấy, không ai khác chính là Cẩm Lý.
Cẩm Lý suy suy nghĩ nghĩ, xác định ngay từ đầu người bị hố duy nhất chỉ có anh.
Cái mẹ gì mà tiến độ trở về chứ! Chắc chắn cái thanh tiến độ đó là số liệu trị liệu.
Đương nhiên, đấy là chuyện của sau này. Trở về hiện tại, Cẩm Lý vẫn đang bị Ngôn Tu đè dưới long sàn hôn.
Cẩm Lý:"..."
Vất vả bao nhiêu lâu nay, đòi một chút lợi tức cũng không quá đáng.
" Này, ngươi có biết làm không thế? Nếu không biết thì để ta." Cẩm Lý cương quyết nói một câu, hai tay chống lấy lồng ngực rắn chắc của Ngôn Tu, mồ hôi theo sườn mặt chảy dọc xuống cằm.
Quả thật trải qua rất nhiều thế giới, bóng ma tâm lý lớn nhất của Cẩm Lý chính là lần đầu của bọn họ.
Ngôn Tu đương nhiên biết Cẩm Lý đang nói đến vấn đề gì, đáy lòng tràn lên cảm giác tội lỗi. Y chậm rãi lướt tay qua eo nhỏ của Cẩm Lý, trượt xuống quả đào lớn dịu dàng xoa nắn, yết hầu khẽ trượt, cổ họng bật ra âm thanh trầm thấp:" Em cứ tin anh."
Cẩm Lý hơi cong người, cảm nhận thứ cứng cứng nhỏ nhỏ chạm ở cửa động, mặt hơi đỏ.
Ngôn Tu đưa ngón tay thứ hai vào, độ sâu cũng lớn thêm một đoạn, chậm rãi khuấy đảo bên trong. Đột nhiên ngón tay y chạm vào một điểm mẫn cảm khiến Cẩm Lý không kìm được tiếng rên rỉ, cơ thể cũng cong lên một chút.
" Ở đây sao?" Ngôn Tu ghé vào tai anh, khẽ hỏi, tay phía dưới không ngừng điểm vào vách động.
" ừm... ừ..." Cẩm Lý mơ mơ hồ hồ đáp một tiếng.
Ngôn Tu nhét thêm ngón tay thứ ba, động tác đã nhanh lên không ít.
Cẩm Lý mơ hồ cảm nhận khoái cảm từ phía sau truyền đến, tiêu cự không theo điều khiển chạy loạn... bỗng chạm đến một điểm.
Cẩm Lý nhìn cái thứ kia chằm chằm, bất ngờ tỉnh táo lên không ít.
" Đẹp sao?" Ngôn Tu rút tay phía sau ra, khẽ chạm vào khóe mắt Cẩm Lý.
Cẩm Lý:"..."
Đẹp? Đẹp cái con mọe nhà ngươi.
Trẫm cảm thấy phúc lợi này mình không nhận nỗi nữa.
Mấy cái thế giới trước cũng đâu có to như thế này đâu... lúc thực hiện nhiệm vụ, anh cũng phải rất khó khăn mới tiếp nhận được nó. Lần này mà thật sự đâm vào, nửa đời sau anh sẽ bị tàn tật mất.
" Không thể được!" Trong lúc quá kinh hãi, anh không tự chủ được mà bật ra suy nghĩ trong đầu.
Súng đã lên nòng, nhưng Cẩm Lý muốn chạy rồi.
" Cái gì không được?" Ngôn Tu lúc này đương nhiên không biết nội tâm gào thét của Cẩm Lý, trầm giọng thắc mắc.
" Không được." Cẩm Lý mơ hồ nhắc lại, cũng bắt đầu làm ra động tác, muốn bò xuống giường.
Ngôn Tu lúc này đã dồn toàn bộ chú ý lên người của anh, Cẩm Lý vừa làm ra động tác, Ngôn Tu đương nhiên cũng phát hiện ra. Y nhanh nhẹn tóm lấy cái đuôi của Cẩm Lý, không cho chạy.
" Muốn chạy?"
Cẩm Lý chống tay lên ngực Ngôn Tu, bộ dạng đáng thương:" Ta... cái đó của ngươi... không thể nào được... sẽ... sẽ bị phế mất."
" Sẽ không đâu, em rất lợi hại mà." Ngôn Tu dịu giọng an ủi.
" Không được đâu."
" Chúng ta thử trước nhé, nếu thật sự không được, anh sẽ không ép em." Ngôn Tu trầm giọng.
Cẩm Lý mềm lòng, nhưng vẫn còn hơi sợ:" Thử... thử thế nào?"
Ngôn Tu khẽ cười một tiếng, đem Cẩm Lý tựa như một con cá mà lật.
Cẩm Lý bị úp xuống giường, quả đào căng mọng phía dưới dễ dàng cảm nhận độ lớn khủng bố kia.
" Anh vào trước!"
Cảm nhận lão đại người ta ở trước của động của mình, thần kinh Cẩm Lý liền căng thẳng.
" A." Phía dưới truyền đến xúc cảm, Cẩm Lý căn răng hét lên một tiếng!
Ẩy?!!
" Vào... vào rồi sao?"
" Ừm, vào rồi."
" Cũng... cũng không đau lắm." Anh vậy mà có thể chịu được cái thứ khủng bố kia đâm vào, cảm thấy tự thán phục bản thân mình.
" Vậy chúng ta tiếp tục nhé!"
" Ừm."
Cẩm Lý cả người nằm úp xuống long sàn, đương nhiên không thể nhìn thấy nụ cười đầy nguy hiểm của kẻ phía sau. Y chỉ đợi lời đồng ý của Cẩm Lý liền nhanh nhẹn dùng sức, đem toàn bộ tiến vào bên trong.
Cẩm Lý:"..."
Con mọe nó! Đến... đến chuyện này cũng có thể hố trẫm!!!
" Đau... đau đau... ngươi... ngươi đi ra." Trẫm tàn phế rồi, thật sự tàn phế rồi, tả hữu thượng hạ hộ pháp... mau tới cứu trẫm về!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.