Thời điểm Ngôn Tu tiến vào hết toàn bộ, Cẩm Lý đã mất nửa cái mạng.
Cảm giác như nửa thân dưới đều bị liệt rồi, thứ gì cũng không thể cảm nhận được nữa.
Ngươi cho dù có tìm được điểm nhạy cảm của trẫm, thì với cái hình dáng này, cũng không thể đâm vào nó được đâu.
Cẩm Lý sống không còn gì luyến tiếc, cá chết nằm trên giường, để tên nhóc tùy ý đè bên trên.
Phúc lợi này trẫm thật sự nuốt không trôi mà!
Cẩm Lý càng nghĩ càng tủi thân, nước mắt liền rơi lã chã.
Tại sao lại như vậy? Tại sao lần này cũng như vậy? Cho dù có khuếch trương tốt đến đâu, vẫn không thể thoát khỏi thảm cảnh máu chảy thành sông này chứ!
" Em... Cẩm Lý, đừng khóc!"
" Ta.. ta còn có thể không khóc sao. Ta.. con mẹ nó.. đã bảo là không được rồi, ngươi còn liên tục lừa dối ta. Ta... hức... thật sự không thể mà."
Cẩm Lý khóc đến bi thống, nước mắt chảy thành sông. Ngôn Tu cũng không biết phải làm thế nào, dỗ kiểu gì anh cũng không nín.
" Được rồi, anh sai rồi, không làm nữa... em đừng khóc." Ngôn Tu thở dài một hơi, đỡ lấy Cẩm Lý, nhẹ nhàng nhấc hông anh lên, đem toàn bộ cơ thể rút ra. lại xoay người Cẩm Lý lại, dễ dàng ôm vào lòng.
" Ngươi... hức... ngươi luôn lừa ta. Ta vất vả cứu ngươi... ngươi còn hố ta." Cẩm Lý thật sự rất tủi thân.
" Anh sai rồi, ngoan đừng khóc nữa... mai mắt lại sưng lên bây giờ. Anh.. anh bôi thuốc cho em." Ngôn Tu sờ sờ cửa động của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815845/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.