" Em..." Ngôn Tu bị cắn đau, theo phản xạ buông Cẩm Lý ra.
" Ngươi cút." Cẩm Lý tức giận trừng mắt, nhấc chân đạp Ngôn Tu ra.
Ngôn Tu lần này đã có phòng bị, dễ dàng tránh khỏi cú đá của Cẩm Lý, tay còn dễ dàng bắt lấy đùi của anh, đè ép vào sát eo y.
Cẩm Lý:"..." Đệch, tên khốn này, không phải đang trúng độc sắp chết sao? Y lấy đâu ra sức lực lớn như thế chứ!!
Hai người bọn họ vẫn còn điên cuồng lôi lôi kéo kéo, vết thương ở lòng bàn tay Cẩm Lý không lớn, nhưng lại bị lôi kéo đến máu chảy dòng dòng, thấm của xuống ga trải giường.
Ngôn Tu trong lúc lôi kéo với Cẩm Lý, vô tình nhìn thấy, liền bị nó thu hút.
" Em bị thương rồi?!"
" Không phiền ngươi bận tâm." Cẩm Lý hừ lạnh một tiếng, đem hai tay trồng lên nhau, lại dấu đi vết thương ở lòng bàn tay.
Ngôn Tu nhìn bộ dạng có chết cũng không ngừng chiến đấu của Cẩm Lý, tự nguyện dơ cờ trắng đầu hàng:" Được rồi, anh thua... ngoan, để anh bôi thuốc giúp em."
Cẩm Lý chỉ hừ lạnh không đáp, tay vẫn kiên quyết không buông ra.
Ngôn Tu chỉ có thể tiếp tục dỗ người:" Cẩm Lý, anh sai rồi."
" Sai ở đâu?" Cẩm Lý hừ lạnh.
" Sai ở...." thật sự phải liệt kê hết ra sao?
Ngôn Tu lúc này cũng rơi vào trầm mặc, không phải là không biết điểm sai ở đâu mà là do lỗi sai quá nhiều, không biết phải kể từ đâu.
" Chỗ nào cũng sai hết, toàn bộ đều sai, Cẩm Lý, tha thứ cho anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815843/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.