Chương trước
Chương sau

Ngôn Tu:"..."
" Nhưng nguyên liệu ở đây không đủ."
" Ta nhờ người đi mua, đợi một lát." Cẩm Lý xoay người đi ra cửa.
---
Đám sát thủ đang bát quát trên mái nhà đột nhiên bị đè đầu ra bắt đi chợ.
Đêm hôm như này, chợ nào còn mở nữa...
Vẫn là đi cướp nhanh hơn!!
Đám sát thủ không rõ cướp ở đâu ra nguyên liệu, rất nhanh cầm trở về đưa cho Cẩm Lý, Cẩm Lý rất rất hài lòng, đem về cho Ngôn Tu làm bánh!
Cầm nguyên liệu trong tay, ánh mắt Ngôn Tu nhìn Cẩm Lý càng thêm kỳ lạ.
Cẩm Lý lúc này chỉ còn bận tâm đến bánh khoai, liên tục thúc giục.
Mẻ bánh thứ hai này, Ngôn Tu quả thực được nhường bánh nhiều lên không ít, miễn cưỡng có thể coi là no bụng.
Cẩm Lý nhìn hai cái bánh Ngôn Tu cầm trong tay:" Ngươi định mang nó đi đâu?"
" Nhiếp Minh ở ngoài còn chưa ăn gì!"
Cẩm Lý đoạt lấy hai cái bánh còn lại:" Ngươi làm món khác." Bánh khoai trẫm có thể nhường ngươi ăn, nhưng không thể nhường người khác ăn.
" Trẫm..." Ngôn Tu trầm mặc:" Trẫm không có biết làm món khác."
Cẩm Lý tri kỷ vỗ vai Ngôn Tu:" Không phải lo, ta còn có đầu bếp."
Đám sát thủ vừa mới đi cướp nguyên vật liệu liền bị ép xuống làm đầu bếp:"..." Bọn họ là sát thủ, lúc làm nhiệm vụ chỉ biết ăn lương khô, làm gì có biết nấu nướng gì chứ?!!
Cẩm Lý không nghe bọn họ trình bày, trực tiếp ném căn bếp vào tay bọn họ, kéo Ngôn Tu rời đi,
Chậc, chủ thượng đã tin tưởng, bọn họ đành tùy ý phát huy thôi, dù sao người ăn cũng không phải bọn họ.
Nhiếp Minh bên ngoài biểu thị: ... ta biết nấu ăn, các người ngồi xuống, để ta tự nấu.
Ngôn Tu bị Cẩm Lý một đường bế trở về phòng trọ. Y gấp gáp bám chặt lấy vai áo của Cẩm Lý:" Ngươi... ngươi muốn đưa trẫm đi đâu?"
Cẩm Lý đương nhiên nói:" Ăn xong đương nhiên phải ngủ rồi."
Cẩm Lý đưa người trở về phòng, trực tiếp ném lên giường.
Ngôn Tu áp sát lưng vào góc:" Trẫm... trẫm không quen ngủ với người lạ."
Cẩm Lý nhún vai, coi như không nghe thấy, tự cởi giầy cũng thượng y, leo lên giường:" Tự cởi hay để ta cởi."
" Trẫm tự cởi." Ngôn Tu đánh không lại người ta, chỉ có thể ngoan ngoãn quy hàng.
Cẩm Lý nằm xuống, đắp chăn mỏng che đi khí lạnh bên ngoài, vòng tay qua đặt ở phần bụng trên của Ngôn Tu, tay nhỏ chậm rãi luồn vào.
Ngôn Tu bị sờ cho cứng cả người, miệng lắp bắp muốn thoát ra:" Ngươi... ngươi làm gì thế."
Cẩm Lý:"..."
Anh chậm rãi thu tay lại, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, hăng giọng:" Ngủ đi."
Cái này cũng không phải lỗi do anh a, thói quen thật sự khó bỏ... bình thường nếu để anh ngủ một mình thì không sao, nếu để anh ngủ cùng nhóc con nhà mình, chắc chắn tư thế ngủ sẽ cực kỳ xấu, tay còn phải luồn vào bụng của y, sờ sờ rốn nữa...
Nhóc con ở đây vừa mới gặp lại anh, không thể làm mấy hành động quá đáng được, vẫn là nhịn đi.
Cẩm Lý cảm thấy, mình ngủ một mình rất tốt... kết quả chính là có thêm một nhóc con ngủ bên cạnh nhưng không thể sờ, tay cực kỳ khó chịu, lăn đi lộn lại mấy vòng cũng không ngủ được.
Cẩm Lý nhìn nhìn người đang nằm thẳng bên cạnh, hai mắt nhằm nghiền, hơi thở bình ổn, có chút buồn cười, tiếng mưa bên ngoài kia đã nhỏ lại khiến giọng nói của Cẩm Lý cho dù có bé đến đâu cũng đủ để người bên cạnh nghe rõ.
" Nhóc con, ngươi có biết những lúc ngươi thật sự ngủ miệng sẽ hé ra một chút không?"
Ngôn Tu:"..."
Kẻ này chắc chắn đối với trẫm có gian tình, nhưng trong trí nhớ của trẫm thật sự không có kẻ này a!!
" Nhóc con, ngươi cũng không ngủ được sao?"
Ngôn Tu:"...." Trẫm đương nhiên không ngủ được, có một kẻ như ngươi ở bên cạnh, trẫm không cần mạng nữa mới dám ngủ.
Thật ra cho dù y không ngủ thì nếu Cẩm Lý thật sự muốn giết y vẫn có thể rất dễ dàng a.
Cẩm Lý không thể nào tự dày vò mình được, mặc dù nhóc con quan trọng, nhưng giấc ngủ cũng rất quan trọng nha.
" Chúng ta chia phòng đi." Cẩm Lý ngồi dậy, bước xuống giường, thật sự đầy cửa đi ra ngoài.
Ngôn Tu:"..."
Vậy mà thật sự rời đi rồi!
Tại sao lại có chút hụt hẫng?
Kết quả, Ngôn Tu vẫn là một đêm không ngủ.
Sáng sớm, Nhiếp Minh chạy đến gõ cửa, Ngôn Tu mới mệt mỏi ngồi dậy.
Nhiếp Minh nhìn bộ dạng của Ngôn Tu, lo lắng:" Hoàng thượng, người lại mất ngủ sao?"
Ngôn Tu lạnh nhạt dùng âm giọng mũi ừ một tiếng.
" Nhóc con, sáng tốt lành a!" Cẩm Lý một thân y phục đỏ bất ngờ xuất hiện.
Nhiếp Minh bị dọa sợ, điên cuồng lùi ra sau.
Kẻ kỳ lạ này tại sao còn chưa đi nữa.
" Ở nhà còn có việc gấp."
" Mấy lão đầu trong triều lại gây khó dễ à."
" Ừm.".... khoan đã..." làm sao ngươi biết.."
Cẩm Lý:"..."
Vẫn là không chớp mắt chém gió:" Ngươi hôm qua nửa tiếng Trẫm một tiếng Trẫm, ta đoán!"
Ngôn Tu vậy mà thật sự tin.
Đám sát thủ:"..."
Một kẻ dám chém gió, một kẻ dám tin, đúng là trời sinh một cặp.
" Ta đưa ngươi về." Cẩm Lý cầm chặt tay Ngôn Tu.
Ngôn Tu:"..."
Trẫm có thể từ chối không?
Đương nhiên không đợi Ngôn Tu từ chối, Cẩm Lý đã vác người ra ném lên xe ngựa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.