Sớm hôm sau, Cẩm Lý cả người đau ê ẩm dậy không nổi, Từ Phó Dương tinh thần sảng khoái, từ rất sớm đã tình dậy đi làm bánh khoai cho Cẩm Lý, đến giờ liền nhấc Cẩm Lý từ trên giường dậy.
Cẩm Lý không tình nguyện, ôm chặt lấy chăn:" Cút đi, để trẫm yên."
Từ Phó Dương mười phần kiên nhẫn, ôn hòa:" Bảo Bảo ngoan, đến giờ dậy rồi."
"Trẫm không muốn dậy." Cẩm Lý thả chăn ra, lật người chui vào trong lòng Từ Phó Dương, tự mình tìm kiếm tư thế thoải mái để ngủ.
Từ Phó Dương không còn gì để nói, chỉ có thể ôm anh vào trong nhà vệ sinh, giúp anh chuẩn bị tốt đồ dùng cá nhân:" Bảo Bảo ngoan."
Cẩm Lý không can tâm nhưng giấc ngủ rốt cuộc cũng bị phá đám rồi, dù có cố gắng đến đâu cũng không thể ngủ lại nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn cầm lấy bàn chải đánh răng.
Từ Phó Dương đặt Cẩm Lý xuống đất, đổi thành tư thế ôm từ phía sau. Chân Cẩm Lý không còn lực nữa, chỉ có thể cả người tựa vào Từ Phó Dương để chống đỡ. Hoàn thành xong vệ sinh cá nhân, Cẩm Lý lại được Từ Phó Dương bế ra ngoài.
Cẩm Lý ngồi trên giường, xoa xoa eo đau nhức, miệng không ngừng tố cáo:" Từ Phó Dương, em quá đáng lắm."
Từ Phó Dương mang đĩa bánh đến trước mặt Cẩm Lý:" Em đã nói anh đừng thử thách em rồi mà! Em không cố ý đâu."
" Cho nên sự việc thành ra thế này là nỗi của anh?"
Nghĩ kĩ lại, thì sự việc thành ra thế này 8 phần là do Cẩm Lý tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815787/chuong-167.html