Nói nhịn, liền nhịn liên tục hơn 2 tiếng đồng hồ.
Cẩm Lý khóc không thành tiếng, coppy một con cá chết nằm trên giường, cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng. Buồn phiền trong lòng không được "xả" ra, đè nặng lên tình thần của Cẩm Lý.
Nhìn bộ dạng mệt mỏi ngủ vùi của người bên cạnh, Cẩm Lý lại không nỡ đánh thức người dậy.
Phương Ly Ngôn từ lúc đem anh đến bệnh viện đến thẳng 4 tiếng trước đều là xử lý văn kiện không ngừng ngủ, thần kinh căng thẳng đến gần như muốn đứt lìa. Cơ thể vốn còn chưa khỏi hẳn, làm việc liên tục khiến nó biểu tình cực kỳ mạnh mẽ.
Tận đến khi cảm thấy không chịu được nữa, Phương Ly Ngôn mới đặt người xuống giường, vốn chỉ định chợp mắt một lúc, không ngờ, lại ngủ thiếp đi.
Trong giấc ngủ, y còn thấp thỏm lo được lo mất, sợ Cẩm Lý sẽ nhân lúc mình ngủ mà biến mất, vì vậy y đã nắm chặt lấy tay Cẩm Lý, 10 ngón tay đan vào nhau, không chịu buông.
Cẩm Lý không muốn mạnh mẽ thoát khỏi nắm bắt của y, vì vậy mới nhẫn nhịn nằm trên giường.
Cẩm Lý mở to hai mắt, căng thẳng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của người bên cạnh.
Trời sáng, mặt trời thay thế cho ánh trăng thanh lạnh, màn sương trắng bên ngoài bị ánh nắng xé rách, tùy tiện để ánh nắng rơi vào khung cửa, chạm tới gò má của Phương Ly Ngôn.
Nam tử thanh lãnh trong ánh trăng dần dần biến mất, dưới ánh nắng nhẹ nhàng của mặt trời, y trở nên dịu dàng đầy ấm áp.
Cẩm Lý nhìn Phương Ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815736/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.