Chương trước
Chương sau
Cẩm Lý ngã ngựa, cơ thể nhỏ nhắn lung lay trong gió, đổ ập xuống nền đất lạnh lẽo.
Phương Ly Ngôn ngồi trong xe, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Cẩm Lý, vốn định cho xe chạy đến ngang bằng với anh sẽ nhanh chóng lôi anh vào trong xe, nào ngờ, xe còn chưa kịp đi đến, thân ảnh nhỏ bé kia đã đổ gục bên lề đường rồi.
Y không quản xe vẫn còn lăn bánh, nhanh chóng đẩy cửa xe lao xuống.
" Tổng tài!" Người lái xe bị hành động này của y khiến cho bất ngờ, dù đã đạp mạnh thắng xe, nhưng khi y nhảy xuống vẫn bị chao đảo một trận. Phương Ly Ngôn lấy lại quán tính, nhanh chân chạy về phía Cẩm Lý.
Nơi Cẩm Lý ngã xuống, đã có những người qua đường đến xem, nhưng bởi vì Cẩm Lý là omega cho nên đám người qua đường cũng không làm ra bất kỳ hành động nào cả, chỉ đơn giản là tò mò, đứng lại nhìn ngắm.
Bọn họ còn chưa lên tiếng phê phán cái tên omega tùy tiện chạy ra đường lớn này đâu đó! Là omega, không ngoan ngoãn ở im trong góc nhà làm việc, tùy tiện chạy ra ngoài đường, bộ dạng còn thê thảm như thế này, chỉ có thể là bỏ trốn khỏi nhà chủ mà thôi.
Có người xem nhìn Cẩm Lý chỉ để xem trừng anh, coi có ai đuổi theo anh không, để mà ra hiệu bắt người trở về, không cho anh tiếp tục chạy nữa, chứ không hề có ý định giúp anh đem vào bệnh viện, mặc dù, nơi này rất gần bệnh viện.
Đối với bọn họ mà nói, omega, không xứng được đến bệnh viện. Chết một omega còn không đáng tiếc bằng vật nuôi nhà họ bị thương.
" Tránh ra." Giọng nói trầm thấp như tu la của địa ngục vang lên phía sau lưng bọn họ, đám người không kìm được run sợ, cúi đầu, run rẩy tránh đường.
" Trời ơi, alpha trội!!!"
" Tức giận thế này, chắc chắn là chủ nhân của omega bên trong này đi!"
" Cũng thật thảm! Là một Alpha trội, lại phải tự mình đuổi theo một omega."
Phương Ly Ngôn:"..."
Y có thế nghe thấy toàn bộ những lời bàn tán của người xung quanh, nhưng bởi vì tâm trí đều đặt hết ở trên người Cẩm Lý, y không thừa tinh lực quản miệng của đám người, vì vậy, sau khi chạy vào, bế bổng Cẩm Lý lên, y đã âm thầm ra lệnh cho cấp dưới, nhớ kỹ toàn bộ gương mặt những kẻ có mặt ở đây, thấy chết không cứu, đều phải trả giá đắt.
Cơ thể Cẩm Lý rất nhẹ, nhẹ đến mức, Phương Ly Ngôn có thể dễ dàng nhấc bổng anh lên, tựa như đang nâng một còn mèo nhỏ.
Lau đi khóe miệng vẫn còn dính chút máu của Cẩm Lý, Phương Ly Ngôn gấp gáp đem người chạy trở lại bệnh viện. Mặc dù vết thương trên bả vai vẫn còn âm ỉ đau, y vẫn nhất quyết không giao Cẩm Lý cho cấp dưới của mình, cứng đầu muốn tự mình ôm Cẩm Lý đi.
Bác sĩ vốn chỉ định khám qua loa cho Cẩm Lý, nhưng dưới sức ép của một alpha trội như Phương Ly Ngôn, bác sĩ đành phải tận lực khám chữa.
Kết quả cho thấy, Cẩm Lý chỉ là làm việc quá sức kết hợp với bị thiếu dinh dưỡng nên mới dẫn đến việc đột ngột ngất đi như vậy, bác sĩ bảo, chỉ cần điều dưỡng cơ thể thật tốt là được.
Phương Ly Ngôn vốn vẫn còn rất nhiều công việc phải xử lý, xuất viện sớm cũng là do công việc ở công ty dồn ứ quá nhiều, cần y về gấp để xử lý, lần này Cẩm Lý nằm viện, Phương Ly Ngôn liền quyết định làm tổ bên cạnh chờ anh tỉnh dậy, ra lệnh cấp dưới đem toàn bộ tài liệu đến bệnh viện, tiến hành điều hành từ xa.
Đám cấp dưới:"..."
Tổng tài cuồng công việc cuối cùng cũng phát hiện ra một thứ quan trọng hơn cả công việc. Nhưng thứ đó lại là con người- thể loại mà tổng tài chán ghét muốn tiếp xúc nhất... hơn nữa, còn là một omega.
Tổng tài của bọn họ, rơi vào lưới tình của một omega!
Phương Ly Ngôn không thèm để ý tới ánh mắt mà đám cấp dưới dùng để nhìn mình, toàn bộ tinh lực của y, đều dồn lại, đặt toàn bộ lên cái người đang nằm trên giường bệnh kia.
Cẩm Lý một lần nữa tỉnh lại là vào ban đêm, phòng bệnh chìm trong ánh trăng nhẹ nhàng, hiếm có trong ngày thu se lạnh. Anh nhìn tấm chăn được đắp trên người cẩn thận, muốn dùng tay để gỡ xuống, thì phát hiện ra tay phải bị bám rất chặn, men theo xúc cảm của từng ngón tay, có thể cảm nhận được hơi ấm. Tay trái còn phải truyền nước, không thể dùng được a!
Cẩm Lý từ bỏ việc ngồi dậy, nghiêng đầu về phía bên phải, nhìn chằm chằm cái người đang nằm bên cạnh mình.
Giường bệnh rất lớn, hai đại nam nhân vẫn có thể thoải mái lăn lộn, bởi vì sợ động vào Cẩm Lý, Phương Ly Ngôn đã tận lực nằm ra rất xa, chỉ có cánh tay là vươn lại gần, mười ngón tay đan vào nhau, chặt chẽ không chịu buông.
Cẩm Lý chứng kiến cảnh tượng mĩ nam chìm trong ánh trăng, vốn phải rất ấm áp lãng mạn mới phải.
Cẩm Lý:"..." Trẫm muốn đi xả nước cứu thân.
Cẩm Lý cả người đau nhức mệt mỏi thì không nói, anh cũng đã quen rồi, thế nhưng "buồn bực" trong lòng còn không được "xả" ra, trong người cực kỳ khó chịu.
Trẫm thật sự không thể nhịn được.
Cẩm Lý đặt lên bàn cân việc "xả" nước hay đánh thức Phương Ly Ngôn dậy, đắn đo một hồi lâu... cuối cùng, anh vẫn lựa chọn nhịn.
Haizz, nhịn một chút, đối với nhóc nhà mình không thể nói không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.