Lâm Sơ uồng hết ngụm trà cuối cùng hắn đứng dậy đối người Vệ phủ nói:
"Cũng không còn sớm, ta còn có việc hôm khác lại đến..."
khuôn mặt Vệ Ca lập tức hiện lên vẻ tiếc nuối và không cam lòng nhìn về phía Lâm Sơ.
Người Vệ phủ trực tiếp đen mặt.
Vừa mới ngồi xuống uống chung trà chưa đến một khắc đã nói muộn... Đây rõ ràng là không muốn ở lại, là vô cùng ghét bỏ Vệ phủ mà...
Bọn chúng đoàn đúng, nhưng chỉ một nửa... Hắn quả thực ghét bỏ Vệ gia không muốn ở lại đây nhưng một lí do khác chính là Thủy di nương... đôi mắt của Thủy di nương đang nhìn hắn vô cùng chăm chú, người khác nhìn vào thì chỉ thấy bình thường nhưng hắn ở chiến trường bao nhiêu năm chẳng lẽ không nhận ra, hiện tại trong mắt thủy di nương đều là lệ khí và sát khí, Thủy Di nương giống như bất cứ lúc nào cũng có thể lao lên chém chết hắn, róc xương lột da, băm thành trăm mảnh rồi vứt cho động vật ăn vậy.
Hắn không phải sợ sát khí đó, ở trên chiến trường nhiều năm hắn đã quen, hắn không có sợ chết... Chỉ là... Đó là nhạc mẫu của của hắn a... Hắn không dám phát ra khí tức gì cũng không giám trừng mắt lại... Hắn thật sự... thật sự rất... rất rất.. là khổ tâm a.
Trở về phủ.
Lâm Sơ lại kéo nàng đi đến thư phòng của hắn, mở ra mật đạo rồi dẫn nàng vào.
Trước mắt nàng chính là mấy trăm người... à không phải đến con số gần nghìn người đang miệt mài luyện tập.
Lâm Sơ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-nhiem-vu-cuu-cuu-cong-luoc-thoi-nao/1798324/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.