Nàng vô cùng lễ nghi mà ngồi trên giường, nhắm đôi mắt xinh đẹp lại dưỡng thần.
Một nữ nhân đã ngoài 50 đứng bên cạnh nàng, nhìn chằm chằm vào nàng đánh giá như muốn xuyên thấu nàng, một hồi sau trong đôi mắt người này là sự hài lòng, thầm gật đầu.
Nàng cảm nhận được ánh mắt của người này, nếu bình thường mà bị nhìn như thế nàng tuyệt đối không thản nhiên như thế, còn người nhìn nàng cũng đã bị móc mắt rồi giết chết băm ra ném cho cho sói ăn rồi.
Nàng biết người này... người phụ nữ này tên là Bạch Vu... là vú nuôi của Lâm Sơ. Bà ấy chính là người thân duy nhất còn lại của Lâm Sơ.
(Tiểu Lỵ có cảm giác bị vả mặt a... Chương trước đã viết là không còn người thân, giờ lại lòi ra một người thân... Thật là đau a)
Bạch vú là người đã nhìn Lâm Sơ trưởng thành, chứng kiến lâm Sơ từ một đứa bé ngây thơ trở thành đại tướng quân quyền cao chức trọng, người người kiêng sợ.
Hơn nữa... Bà ấy cũng rất tốt với nàng... Đến lúc chết vẫn quan tâm đến nàng.
Bạch vú nhìn nàng thầm gật đầu, vô cùng hài lòng với vị thê tử mà thánh thượng ban hôn cho tướng quân nhà bà.
Bà đã nghe về nàng tuy không có dung mạo xinh đẹp hay tú nhưng lại là đệ nhất tài nữ của Nam quốc... Tính tình dịu dàng, hiền lành, giàu tình thương...
Hai canh giờ trôi qua.
Nàng đã ngồi đến mức đau nhức hết cả người, gần như là mất cả cảm giác thì cửa tân phòng được mở ra... có người tiến vào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-nhiem-vu-cuu-cuu-cong-luoc-thoi-nao/1798322/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.