Hệ thống hoàn toàn không thể liên lạc với nàng chỉ có thể thầm cầu an cho nàng. Hôm nay là ngày đại hôn, cả Vệ phủ đều bận không hết việc.
Nàng ngồi trong phòng, bên cạnh là Thủy di nương đang giúp nàng chải tóc cài trâm.
Rất nhanh đã có tỳ nữ đi vào báo đoàn đón dâu đã đến.
Thủy di nương không cam lòng mà đội khăn hỉ lên cho nàng rồi dìu nàng ra ngoài.
Đội đón dâu đã chờ từ sẵn, Lâm Sơ đứng giữa sảnh lớn, mặc một thân hỉ phục, khuôn mặt tuấn tú yêu nhiệt lạnh lùng ngày thường đã treo lên một nụ cười, tuy không nói là dịu dàng ấm áp nhưng cũng không cười lạnh hay mỉa, đôi mặt vẫn một mảnh lạnh nhạt... Nhưng sau bên trong mắt không ai nhìn thấy thì lại có một tia lạ thường.
Bên ngoài vô cùng nào nhiệt, toàn bộ thê thiếp của Vệ Tuẩn và họ hàng đều ở đây chỉ là không thấy chính thê của Vệ Tuẩn và Vệ Ca đâu. Vệ Ca thì đang ở trong khuê phòng thương tâm khóc.
Việc đưa nàng ra khuê phòng đáng lẽ phải do chính thê của Vệ Tuẩn làm nhưng chính thê lại mắc bệnh đậu mùa truyền nhiễm không ra ngoài được nên Thủy di nương mới được làm, bệnh đậu mùa đương nhiên là Thủy di nương dở trò.
Cả người Thủy di nương run run, khuôn mặt cúi xuống đất không ngẩng lên.
Bên ngoài nhìn vào thì chính là một từ mẫu thương con, không muốn gả con đi, không muốn xa con, đã khóc nhưng không dám để người khác nhìn thấy.
Người xung quanh thờ dài: Đúng là một người mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-nhiem-vu-cuu-cuu-cong-luoc-thoi-nao/1798321/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.