Thư phòng Vệ phủ. Chưa đợi nàng nói gì, Vệ Ca đã hầm hực lên tiếng: "Rốt cuộc chuyện này là, phụ thân sao lại là nàng ta..." Vệ Tuẩn: "câm miệng, nói nhỏ thôi... Nếu để người khác nghe thấy chúng ta sẽ mắc tội đại bất kính, tru di cửu tộc..." Vệ Ca không cam lòng mà im miệng. Nàng cười thầm, đi lên hỏi: "Tướng quân chuyện này là sao?" Vệ Tuẩn trả lời: "Là ý chỉ của hoàng thượng, ngài thấy Vệ gia ta quá lớn mạnh... Nếu đích nữ mà gả cho Lâm Sơ thì triều cục sẽ hoàn toàn mất cân bằng nên ngài mới ban hôn cho một thứ nữ không được sủng... Hoàng thượng thấy Lâm Sơ quyền cao cần để phòng nên hoàng thượng mới chọn Lam Anh vừa có thể xoa tướng quân phủ ta vừa có thế kiềm hãm mà không làm Lâm tướng quân bất mãn, lại không làm mất thế cân bằng của triều đình... Một nước cờ hiểm..." Nàng bên ngoài gật đầu, bên trong thì chửi ầm lên. 'cha nội nhà nó... Bản cô nương không muốn gả... cân với trả bằng liên quan gì đến ta chứ...' Vệ Ca không cam lòng để người khác cưới người trong lòng của mình nhưng cũng không thể làm được gì, vì nàng ta hiểu chuyện này liên quan đến toàn bộ tướng quân phủ. Vệ Tuẩn ray ray thái dương: "Hai đứa ra ngoài đi, ta ở một mình.." Nàng xoay người ra ngoài luôn, Vệ Ca chỉ có thể cắn răng nói "Vâng" rồi ra ngoài. Nàng trực tiếp trở về tiểu viện của bản thân, trên đường luôn cúi đầu thể hiện sự rụt rè. Vừa về đến phòng đàng đã nổi bão, ném thẳng thánh chỉ trên tay xuống, dùng chân đạp đạp, nhoay nhoay. "Chết tiệt... Chết tiệt... Chết tiệt... Lão hoàng đế Nam quốc láu cá..." Thủy di nương biểu hiện ra bên ngoài là bệnh tật quấn thân quanh năm... Đóng cửa ít ra ngoài nên vẫn chưa biết chuyện. Nhìn thấy nàng như thế thì hỏi: "Điện hạ có chuyện gì vậy?" Nàng đá thánh chỉ bay vào cửa rồi, hầm hực mà ngồi xuống ghế. Thủy di nương không nhận được câu trả lời nên đi đến nhặt thánh chỉ lên xem. Vừa xem xong mặt liền nổi gân xanh, trong thánh chỉ là lời lẽ hoa mĩ hợp tình hợp lý nhưng trong mắt của nàng ta thì chính là lời nói dầy sự khiêu khích. Nội dung trong mắt thủy di nương đại khái là: ta cho thứ nữ vệ phủ Vệ Lam Anh làm Trấn Quốc tướng quân phu nhân, các ngươi chuẩn bị đi, ngày 15 sẽ cử hành hôn lễ, Lâm tướng quân sẽ đến đón ngươi ... Các ngươi lên thấy hoàng ân đầy mình, dập đầu tạ ơn đi ta đi... Thủy di nương ném thánh chỉ chửi: "Lão hoàng đế Nam quốc chết tiệt... Lão ta dám coi điện hạ tương đương quân cờ... " Thủy di nương nhìn nàng: "Điên hạ... Ta đi giết tên gì đó Trấn quốc tướng quân..." Rồi quay người đi. Nàng nhíu mày: "đứng... Đừng loạn..." Thủy di nương tiếp tục đi: "không được... Ta phải đi giết hắn..." Nàng khẽ quát: "Dừng lại... Việc nhỏ không nhịn được thì sao thành đại sự..." Thủy di nương quả nhiên dừng lại, mím môi, dậm chân không cam lòng... _________khoảng cách thần chưởng-------- Thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoát đã bảy ngày đã sắp qua, chỉ cần qua đêm nay thì sẽ đến ngày đại hôn. Buổi tối mọi việc rất bình thường bỗng nhiên đầu nàng đau như búa bổ, có tiếng cảnh báo của hệ thống. [Cảnh báo!!! cảnh báo!!! Có virus xâm nhập... Có virus...] Đầu nàng cứ như bị mổ ra, đau đớn vô cùng... [... Có virut xâm nhập... Lập tức bật chế độ diệt virus... Bật chế độ diệt virus...] Cuối cùng vì không chịu được cơn đau đầu lên nàng đã ngất đi. Ngày hôm sau. Nàng mở mắt thức dậy như bình thường, chỉ là khi mở mắt có chút chấn kinh rồi nhanh tróng bình phục. Nàng rời giường cho người hầu vào hầu hạ ăn sáng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng... Nàng phất phảng như quên mất hệ thống... nàng hoàn toàn trở thành Vệ Lam Anh... À không phải nói là Bắc Anh, công chúa duy nhất của Bắc quốc... Nàng đã trở thành Bắc Anh công chúa đã trong sinh trở về biết trước được chuyện gì sẽ ra đối với nàng, đối với Bắc quốc và tất cả...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]