Nàng nhàn nhã ngồi trên ghế quý phi thưởng trà thì có một hắc y nhân xuất hiện .
In
Hắc y nhân quỳ xuống:
"Chủ nhân Sở ngọc đã trốn thoát..."
Nàng rất nhàn nhã, thản nhiên như đã biết trước.
Thu Nhi thì không như vậy:
"Tiểu thư chuyên này lên làm như thế nào..."
Nàng lắc đầu không sao.
Thu Nhi ra ngoài với lòng cực kì tức giận.
Lưu chính vừa bước vào thấy Thu nhi thi lên lên tiếng chào:
"Thu nhi...."
Nhưng chưa nói xong câu Thu Nhi đã chừng mắt với hắn:
"Ngươi câm mồm đi... không ta đánh ngươi..."
Rồi tức giận đi ra ngoài.
Vẻ Mặt Lưu Chính: cái gì vậy??? ta có làm gì đâu, sao lại mắng ta?... bảo bảo hảo ủy khuất a... bảo bảo cần sự an ủi༼ ( ̥̥̥̥̥́⌢̥̥̥̥̥̀)...
Lưu Chính đi vào mang theo bộ mặt ai oán như cả thiên hạ này nợ hắn một lời xin lỗi.
"Tiểu nhu Nhi, Thu nhi quát ta..."
Nàng thờ dài nói:"tâm trạng của Thu nhi không tốt.."
Vẻ mặt của Lưu Chính như tiểu tức phụ tức giận:
"Thế thì liên quan gì tới ta chứ..."
Dừng một chút rồi nàng nói:
"Sở Ngọc trốn thoát rồi."
Lưu chính lập tức nghiêm túc, cặp mày nhại:
"Sao có thể có chuyện này, địa lao được canh gác rất cẩn thận..."
Nàng lắc đầu:
"Không biết..."
Chuyện này rất đơn giản vì nàng ta là nữ chủ, có vầng hào quang nhân vật chính chói mù con mẹ mắt người thường... Con cưng của tác giả đại đại OK...
(Nhưng lại là con ghẻ của con ghẻ của con ghẻ của con ghẻ của con ghẻ của Tiểu Lỵ. ( ◕ ᴗ ◕ ). )
Lưu chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-nhiem-vu-cuu-cuu-cong-luoc-thoi-nao/1798307/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.