Chương trước
Chương sau
Bạch Nguyệt ở lại chỗ Mộ Hàn luyện lên hoá thần trung kỳ mới trở lại Thiên Khôn môn, Mộ Hàn cũng đi theo cô tới đó.

Lần này hắn ở cạnh cô rồi, xem ai dám làm hại cô nữa không, nhất là tên Chí Cường kia hắn sẽ không cho tên đó một ngày thoải mái.

Không được giết vậy đành làm khó dễ thôi.

Vừa tới chân núi thuộc đất địa của Thiên Khôn môn, cô đã được chào đón bằng hàng vạn đệ tử với gương mặt khá là "triều mến" cùng "nhớ mong".

"Ma nữ ngươi còn dám trở về sao?" Một đệ tử đứng đầu hàng lên tiếng.

Bạch Nguyệt cười hài hước nhìn nhóc con đó, mở lời: "Bạch Duy An, cháu đây là hỗn láo với cô cô của mình đấy?"

"Từ khi ngươi biến thành ma nữ và nhờ Chí Cường sư phụ diệt trừ ngươi, dòng họ Bạch chúng ta đã không còn chấp nhận ngươi nữa rồi, ngươi chẳng là cái thá gì cả."

"Phũ phàng tới vậy sao? Ngươi không nghĩ ta vì ai mà biến thành như vậy à, điều nhờ cả vào người sư phụ ngươi vừa nói đó."



"Ngươi đừng vu khống người tốt, nhất là sư phụ của ta." Bạch Duy An tức giận gầm lên với cô, hắn phóng thích một lượng lớn năng lượng về phía cô, nhưng chỉ với cái phất tay nhẹ nhàng của Mộ Hàn, chiêu thức kia liền tan biến.

"Mộ Hàn Đại Tiên, sao ngài lại ở đây..." Bạch Duy An nãy giờ lo nhìn Bạch Nguyệt không để ý Mộ Hàn ở phía sau cô.

"Chúng đệ tử Thiên Khôn môn, kính chào Mộ Đại Tiên."

Mọi người sợ hãi nhanh chóng hành lễ với hắn, nhưng lúc này hắn đâu có để ý bọn họ, chỉ lo lắng kiểm tra trên người Bạch Nguyệt có bị thương hay không mà thôi.

"Mạng phép hỏi Đại tiên, người có quan hệ gì với ả ma nữ này vậy?" Bạch Duy An bình ổn tâm trạng cất lời thăm dò.

Hắn ta nghe Chí Cường nói Bạch Nguyệt đang trở về, nhưng không nói có Mộ Hàn về cùng. Nên hắn ta mới hùng hổ như vậy.

Chính Chí Cường cũng không biết Mộ Hàn đi cùng cô.

"Ta không muốn nghe thêm một câu ma nữ từ miệng ngươi." Mộ Hàn mắt lạnh lẽo nhìn Bạch Duy An, lắm hắn ta toát mồ hôi lạnh.

"Chàng làm khó tiểu hài tử ấy làm gì, lần này ta cũng đâu phải về để nhìn nhận lại bọn họ, ta chỉ muốn giải quyết một người thôi." Bạch Nguyệt vỗ nhẹ vào lòng bàn tay Mộ Hàn, nhẹ nhàng tươi cười nói với hắn.

Bạch Nguyệt lại nhìn đám đồ đệ trước mặt, cợt nhã nói: "Các ngươi ngây thơ như vậy ta không chấp nhất các ngươi làm gì, ta sẽ sớm cho các ngươi thấy, Chí Cường sư phụ của các ngươi tốt đến mức nào."

Bạch Nguyệt nói xong liền nhìn sang Mộ Hàn, hắn hiểu ý liền dùng dịch chuyển đưa cô và hắn đi thẳng lên sảnh chính của Thiên Khôn môn.

Ở đó các trưởng lão lẫn các chưởng môn đều có mặt.Bọn họ đã được một đệ tử thông tri rằng Mộ Hàn đang có mặt ở Thiên Khôn môn của họ.



"Bái kiến Mộ Hàn Đại tiên." Âm thanh kính cẩn vang vọng cả một vùng núi.

Mộ Hàn không đáp lại, hắn nhìn sang Bạch Nguyệt để cô tùy ý làm gì thì làm.

"Ha, không ngờ ta cũng có một ngày được cả một môn phái kính cẩn cúi chào như vậy."

"Mộ Đại tiên, ngài không nên bị cái thứ nghiệp chướng này dụ dỗ sẽ ảnh hưởng tới từ đạo của bản thân..."

Mộ Hàn không để người kia nói hết câu, liền phất tay đánh bay người đó lạnh giọng nói: "Nàng ra sao, ta điều biết, không cần các ngươi ở đây nói hưu nói vượn."

Người bị đánh bay kia chính là Đại trưởng lão, cũng là Cha ruột của Bạch Nguyệt, Bạch Dương.

Bạch Nguyệt biết Mộ Hàn đã rất nương tay nên cô cũng không có ý kiến gì, nhìn lại đám người trước mặt, có người sợ hãi có kẻ tức giận.

Nhưng những ánh mắt tức giận đó điều chỉa về phía cô, biết làm sao được.

Mộ Hàn thật sự muốn móc mắt của họ nhưng điều bị cô can ngăn.Cũng chỉ là nhìn, cô không chết được.

Chí Cường cùng Kiều Oanh ẩn trong đám người thu hết mọi chuyện vào mắt.

Nhìn Bạch Nguyệt không một chút xước mẻ nào đứng bên cạnh mộ hàn, đã vậy hắn ta còn cảm nhận được Bạch Nguyệt đã ở cấp độ hoá thần.

Làm sao có thể?

Không đúng?

Không lẽ Mộ Hàn đã lấy đoá Nguyệt Chỉ kia cho cô ta sao?

Chí Cường cắn răng, hắn ta đã phải tốn bao nhiêu công sức mới lấy được tu vi Đại Thừa đại viên mãn của Bạch Nguyệt, không thể cứ như vậy bị cô hủy mất được.

Kiều Oanh cũng sợ Bạch Nguyệt sẽ hại thảm Chí Cường nên cô ta liền âm thầm gửi thư tìm viện trợ.

Nói gì nhà họ Kiều của cô ta cũng có người Mộ Hàn phải nể mặt, cô ta nhìn sang Chí Cường khuyên giải: "Cường ca ca, vẫn là mặc kệ cô ta đi, ta sẽ giúp chàng không bị Mộ Đại Tiên để ý, với lại cô ta cũng có Mộ Đại Tiên bên cạnh huynh không thể giết cô ta đâu."

"Được, ta nghe nàng." Chí Cường cười ôn nhu nhìn Kiều Oanh, nhưng trong lòng hắn ta lại nghĩ khác, hắn ta không giết được Bạch Nguyệt, thì cũng phải phế đi tu vi của cô.

Làm như vậy hắn mới yên tâm, thanh thơi mà sống, đáng hận là những mấy tháng trời hắn không hề có dấu hiệu sẽ đột phá lên độ kiếp.

Khi ở bên cạnh Bạch Nguyệt hắn lên từ vị rất nhanh, bây giờ lại không thể nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.