Chương trước
Chương sau
Rất nhiều cái tên được hiện ra, nhưng kì lạ ở chỗ gương mặt của họ đều hao hao giống nhau, tại sao lại như vậy.

"Cảnh báo, cảnh báo,...Túc chủ có dấu hiệu không ổn định, cưỡng chế rơi vào hôn mê."

Sau âm thanh ấy, cô liền gục trên người Mộ Hàn, ánh mắt của hắn có phần hoảng hốt ôm lấy cô,nhanh chóng đưa cô về nơi ở của hắn.

Cô không biết mình hôn mê bao lâu, tỉnh dậy đã thấy mình trong không gian, nằm trên giường phủ một lớp sương mờ, mèo con lơ lửng nhìn cô.

"Túc chủ, cô thấy sao rồi?"

"Không phải ta đang làm nhiệm vụ sao, tại sao ta lại ở đây?" Bạch Nguyệt ngồi dậy, khó hiểu nhìn mèo con.

"Túc chủ, có chút trục trặc đã xảy ra, nếu cô đã ổn vậy ta đưa cô quay lại."

Mèo con nói xong, cô liền biến mất khỏi không gian.

"Bạch Nguyệt cũng nên trở về nơi vốn thuộc về cô ấy rồi." Một giọng nói mị hoặc vang lên khi Bạch Nguyệt vừa biến mất.

"Chủ nhân, ta có chút không nỡ xa cô ấy." Mèo con bay lại chỗ người kia, ôm lấy vai người đó rầu rỉ.

Người kia cười cười nhìn mèo con đùa cợt nói: "Sao lúc Bạch Nguyệt làm nhiệm vụ, không thấy ngươi yêu thương cô ấy như vậy."

"Chủ nhân, ngài cũng thấy Bạch Nguyệt cứng đầu cứng cổ như thế nào mà, ta mà không nghiêm khắc thì chắn chắc cô ấy đã sớm tan biến lâu rồi." Mèo con ủy khuất nói.

"Cực khổ cho ngươi rồi, A Miêu." Người kia đưa tay xoa đầu nó, mèo con hưởng thụ nằm phục trên vai người đó.

"Xém xíu nữa, nhiệm vụ cuối cùng không hoàn thành được rồi." Mèo con đây là đang nói về những ký ức đã mất của Bạch Nguyệt ở những thế giới cô ấy đã đi qua.

Người kia cũng có chút cười trừ, đưa mắt lên nhìn màn hình ảo theo dõi Bạch Nguyệt từ xa.



Trở lại với Bạch Nguyệt, cô vừa mở mắt, thì cô đã thấy Mộ Hàn ngồi bên cạnh, ánh mắt hắn không giấu nổi sự vui mừng khi thấy cô tỉnh lại.

"Oa... oa.. Chủ nhân, người làm bọn ta hết hồn." Bạch Hổ cùng Thiên Long ở hình dạng thú mini nhảy bổ lên người cô.

Còn Chu Tước và Huyền Vũ thì chỉ dám đứng một bên nhìn.

Mộ Hàn còn ngồi đó, bọn nó không dám làm càn như hai tên kia.

"Ta hôn mê bao lâu rồi?"

"Ba ngày rồi... đã ba ngày rồi đó, chủ nhân." Bạch Hổ rưng rưng nước mắt nói.

"Trong lúc chủ nhân hô mê, Mộ đại nhân không rời người nữa bước." Thiên Long tranh thủ kể công của Mộ Hàn cho cô nghe.

Bạch Nguyệt búng lên đầu Thiên Long một cái mắng nhẹ: "Ta không biết cuối cùng ai mới là chủ nhân của ngươi."

"Chủ nhân, ta chỉ nói sự thật."

Thiên Long ôm đầu rầu rĩ nói, nó vốn rất thích Mộ Hàn nên thấy Bạch Nguyệt lần nào trở lại cũng quên đi hắn, nó có chút không đành lòng.

Hiện tại có thể đẩy thuyền mạnh mẽ giúp Mộ Hàn mà thôi.

"Nàng muốn ăn gì không?"

"Phá lấu, canh chua, rau muống xào, lẩu chua cay, thịt bò nướng." Nghe tới ăn hai mắt của cô sáng lên như đèn ô tô, miệng không ngừng nói một loạt món ăn.

Mộ Hàn vui vẻ nghe hết một lượt, rồi rời đi nấu nướng, Bạch Nguyệt ở lại nghĩ đến lúc được ăn mà nước miếng chảy dài.

Bốn cái thần thú bất lực nhìn nhau, may mắn cũng chỉ có Mộ Hàn biết nấu món Bạch Nguyệt thích, nếu không cô đã bị người ta dụ đi mấy kiếp rồi.



Ở phía bên Thiên Khôn môn, tại thư phòng...

"Ngươi nói gì, ngươi thấy ả Bạch Nguyệt đó đã ở thành Cửu Thiên?" Chí Cường không dám tin điều mình vừa nghe thuộc hạ bẩm báo.

"Vâng, đại nhân."

"Ả ta làm gì ở đó chứ,... Ngươi tìm cơ hội giết ả đi."

"Đại nhân, e là không được, hiện tại ả ta đang được Mộ Hàn thánh nhân bảo hộ, chúng ta không thể giết ả."

"Mộ Hàn sao?" Chí Cường cắn răng phẫn nộ, từ lúc hắn quen biết Bạch Nguyệt không hề nghe cô nói rằng cô có quen biết Mộ Hàn.

Nếu thật sự quen biết, cái lúc hắn đánh cô còn hơi tàn sao không thấy tên đó ra mặt, bây giờ lại quen biết nhau.

"Ngươi tiếp tục theo dõi cô ta, có vấn đề gì thì báo về cho ta, ngươi có thể đi."

"Vâng, thuộc hạ cáo từ."

Tên thuộc hạ kia vừa đi, Chí Cường ở đây đã sớm nổi cơn thịnh nộ đẩy đổ hết tất cả những gì có trên bàn.

Kiều Oanh từ phía bên ngoài nghe tiến đồ rơi bể cũng có chút hoảng hồn chạy vào, lo lắng nói: "Cường ca ca, chàng làm sao vậy?"

"A Oanh, con ả kia còn sống, đã vậy còn được thánh nhân phù trợ." Chí Cường vừa thấy Kiều Oanh chạy vào, liền đón lấy nàng ta, tránh để nàng ta dẫm lên vật dụng bị bể.

"Chàng nói ai vậy, là ả Bạch Nguyệt kia sao?" Kiều Oanh hoảng sợ khi nghĩ tới Bạch Nguyệt còn sống, bởi nếu cô còn sống vậy thì chắc chắn cô sẽ trả thù Chí Cường vì đã giết cô.

"Nàng không cần lo, ta muốn xem một kẻ bị tông môn lẫn dòng tộc từ bỏ, dám làm gì được ta, dù gì cô ta cũng chỉ còn là một kẻ phế vật, ta đã phế bỏ đan điền của cô ta rồi."

Chí Cường đắc ý nói, nếu Bạch Nguyệt muốn lấy lại tu vi bắt buộc phải có đoá Nguyệt Chỉ, nhưng hắn còn không lấy được thì cô làm sao có khả năng chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.