Hệ thống này, ta không cần! — Nguyên Phục mê đi không biết bao lâu, lúc hơi hồi tỉnh, tưởng chừng như mình đang chơi vơi lơ lửng trên chín tầng mây. Chập chờn cơn tỉnh cơn mê, có lúc hắn cảm thấy toàn thân rã rời như không còn có hơi sức. Trong Linh Đài bốn luồng dị hoả không an phận, tranh chấp quyền chủ đạo. Tại sao lại là bốn chứ không phải ba? Nên biết, Dị Hoả khi được dung hợp trong cơ thể một sinh vật, thì cũng giống như củi khô cùng lửa, không có củi thì lửa không cháy, không có gió thì lửa không to. Thời điểm Tống Quân tự bạo, chính là dùng thân mình làm “Gió” thổi lửa. Nào ngờ, Nguyên Phục tu luyện Công pháp có truyền thừa của Thao Thiết Diễn Ma Công. Không chỉ hút đi linh lực cuồng bạo mà ngay cả Dị Hoả cũng bị hắn hấp vào trong Linh Đài. Không thể không nói, môn ma công này công dụng mạnh kinh khiếp. Chỉ có điều hậu quả nó để lại cũng khiến chủ nhân tu luyện ăn không tiêu. Cũng giống như đứa bé mới sinh ra chưa được mấy tháng tuổi đã bị nhét một đống thức ăn mặn vào trong miệng. Ngon thì ngon đấy, nhưng còn chưa có răng để mà nhai. Bây giờ Linh Đài hỗn loạn thành một đoàn, nếu không có thứ gì áp chế. Nguyên Phục không đột tử thì cũng phải trở thành kẻ si ngốc. Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một cây tiễn màu trắng ngà không biết từ đâu xuất hiện. Bên trong Linh thức của Nguyên Phục, ngọn tiễn ấy huyễn hóa thành đầu Huyền Quy, bốn chân như bốn cái kình thiên trụ chống đỡ lấy linh đài sắp vỡ nát. Điều kỳ dị hơn là trên lưng Huyền Quy mọc ra một cây cổ thụ, thân cao không biết sao mà đo, tán cây rộng không biết đâu mà kể. Nếu Nguyên Phục còn tỉnh táo, nhất định sẽ phải thốt lên kinh ngạc. Đây chẳng phải cây “Tản Thiên Tiễn” hay sao? Không nghĩ rằng, món bảo vật này không phải Pháp Bảo cũng không phải Linh Bảo, mà một kiện Huyền Bảo. Có thể trấn áp linh đài. Chẳng trách được, cây tiễn nặng tới mấy ngàn cân mà uy lực khi phát ra cũng chỉ có thế. … Không biết trải qua thời gian bao lâu, Nguyên Phục mới nhập nhèm mở mắt, ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến hai mắt hơi nhói nhói. Phải mất lúc lâu hắn mới có thể làm quen, chầm chậm mở mắt ra, chợt phát hiện mình đang nằm ở trong một gian phòng nhỏ, xung quanh đồ đạc bày biện khá sang trọng, hẳn phải là của một nhà quý tộc nào đó. Chính giữa gian phòng có một cái bàn, phía trên bàn có một cái ấm sứ đang bốc hơi nóng. Nguyên Phục thử hít sâu một hơi, liền nghe thấy mùi thuốc nồng nặc, gay mũi từ trên người tỏa ra, hắn thở dài một cái, cười thầm: "Vậy là ta vẫn còn sống!?" Đoạn thè lưỡi liếm láp bờ môi, chỉ cảm thấy miệng khô khắp, muốn gượng dậy đi uống chút nước. Nhưng vừa chống tay toan ngồi dậy thì toàn thân truyền đến một trận đau nhức, tựa như bị người loạn đả. Nguyên Phục hít sâu một hơi khí lạnh, lại lảo đảo ngã sóng soài lên giường, bụng thầm nghĩ: - Không biết ai là người đấu với vị đại năng kia? Thiên Ma Cốc cốc chủ hay là Đại Uy lão tổ? Cảm nhận được biến hoá trong Linh Thức, Nguyên Phục lại lần nữa trợn mắt há mồm. Cây Tản Thiên Tiễn, từ khi nào nhập vào trong Linh Đài rồi? Chỉ thấy lúc này, trong Linh Đài là một khoảng trời bao la vô ngần, bên dưới là biển cả. Nằm chính giữa trung tâm là Huyền Quy, trên lưng nó mọc cây cổ thụ. Dưới gốc cây, một bộ xương đang ngồi xếp bằng, chính là Pháp Tướng của Nguyên Phục. Bên cạnh Pháp Tướng trôi lơ lửng hai món kỳ vật, Huyết Liên Nộ Hoả cùng Trường Không thương ý. Đây là có chuyện gì xảy ra? Nguyên Phục còn chưa kịp tỉnh hồn thì bên ngoài đã truyền tới tiếng bước chân. Nghe “cạch” một tiếng, cánh cửa mở toang ra, Lý Hiền chầm chậm bê một đống vật dụng đi vào. Khi vừa lão ta vừa thấy Nguyên Phục mở bừng mắt không khỏi mừng rơn, vứt hết tất cả đồ xuống chạy ra bên ngoài, vừa đi vừa hô: - Điện hạ. Điện hạ… Nguyên Phục đại nhân tỉnh rồi, tỉnh rồi… Nguyên Phục bị tiếng hét của lão làm giật nảy mình, trong bụng không khỏi cười thầm. Xem chừng Bát Hoàng tử cũng không xảy ra chuyện bất trắc gì. Chỉ mất chút thời gian, Lý Công Thăng đã chạy tới biệt viện, đi bên cạnh hắn còn có Cẩm Ngân. Nói tới Lý Công Thăng vừa thấy Nguyên Phục tỉnh dậy liền ứa lệ, sà xuống khóc ròng. Nguyên Phục toàn thân đau nhức không dậy nổi chứ nếu không phải táng cho tên này một phát. Mắt thấy Cẩm Ngân đứng bên cười trừ, trong lòng hắn không khỏi chần chừ, cuối cùng vẫn hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Cẩm Ngân đem hết mọi chuyển kể lại từ đầu chí cuối. … Hoá ra, Nguyên Phục đã bất tỉnh nhân sự được gần năm tháng. Ngày hôm đó, hắn bị thương quá nặng. Ba người khi tiến tới Tiên Du, dùng bốn khối huy chương để dịch chuyển. Tấm cuối cùng thì lấy một lần chữa trị cho hắn. Theo lời Cẩm Ngân, thủ mộ nhân Tiên Du tu vi rất cao, đến cả y cũng nhìn không thấu. Người nọ khám cho Nguyên Phục rồi phán là bị tổn thương tinh thần. Ngay lúc đó cây Tản Thiên Tiễn ở bên cạnh, bèn lấy nó làm vật trấn áp Linh Đài. Vì thế nên ở trong thế giới tinh thần Nguyên Phục mới có một khung cảnh tráng lệ tới như vậy. Lại nói tới chuyện, khi được truyền tống tới Nam Châu - Lư Định, thái thú nơi này khi nhận được Thánh Chỉ sắc phong không có bằng mặt bằng lòng phối hợp. Nên đã bị Cẩm Ngân tiễn lên bàn thờ ngắm gà khoả thân. Có thể nói, hiện tại toàn bộ Lư Định đã nằm dưới quyền điều khiển của Lý Công Thăng. Chuyện này cũng bớt cho Nguyên Phục nhiều rắc rối. Chỉ bất quá nơi đây khí hậu khắc nghiệt, điều kiện khó khăn, thành thử quân lực cũng vì thế mà yếu kém. Cả một quận lớn mà binh mã ít tới đáng thương. Cũng may Thái Huy không biết từ đâu triệu tập bộ hạ cũ, tổng lại cũng đủ mười vạn quân binh. Nguyên Phục trong lòng thở phào một hơi, xem ra trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện. Hắn bèn đem thế cục thiên hạ hỏi thêm một lần. Chỉ nghe Cẩm Ngân nói: - Thế cục Đại Uy hiện đang rất loạn, Thiên Địa Đại Kiếp giáng lâm, các vị đại năng đóng cửa không ai hạ sơn. Thành thử khắp nơi Đại Uy các hạng ruồi nhặng nổi lên không ngừng. Nguyên Phục giật mình, hỏi: - Thiên Địa Đại Kiếp là gì? Sư đệ nghe người nói nhiều về nó, nhưng đến hiện tại vẫn không hiểu? Cẩm Ngân đáp: - Thiên Địa Đại Kiếp là thời đại mạt pháp. Các vị đại năng đã tới Hóa Thần cảnh giới, uy lực phát tán quá lớn. Ở một nơi linh khí mỏng manh, một khi xảy ra giao thủ rất có thể khiến nơi đó biến thành vĩnh viễn Tử Địa. Hậu quả khó mà lường trước được, vì vậy nên tất cả đại năng họp bàn rồi đưa ra quyết định chung. Khi Thiên Địa Đại Kiếp diễn ra, không ai được phép hạ sơn… Nguyên Phục vừa nghe, tựa như rơi vào sương mù, câu hiểu câu không. Hắn chỉ biết, theo cách nói của Thiên Ma Cốc… Thời đại này, chính là đất diễn cho loài kiến! Chỉ nghe Cẩm Ngân lại nói: - Năm tháng trước trong kinh thành xảy ra binh biến, một số đại quan không may lẫn vào đều chết hết. Cuối cùng tam hoàng tử thượng vị. Chỉ có điều, lão hoàng đế trước khi chết cũng kịp dùng hậu chiêu. Mười một vị hoàng tử còn lại, đều được người hộ tống chạy thoát. Đồng thời Sơn Hà Ấn cũng bị lão ta giấu đi, tam hoàng tử không có ấn tín ấy nên chưa xưng Đế được, mới chỉ là nhiếp chính vương. Hừ, sư đệ ngươi đoán không sai. Kẻ này tâm tư kín đáo, làm người nhỏ mọn, cũng may ta không đặt cược tất cả vào hắn. Chứ không giờ này cũng giống Thiên Sinh Giáo, bị người dùng rồi vứt đi. Như tấm giẻ rách vậy… ha ha ha… Sơn Hà Ấn là Đại Uy chí bảo, đại diện cho cửu ngũ chí tôn. Không có nó, tam hoàng tử danh không chính, ngôn không thuận, không thể lên làm hoàng đế được. Cẩm Ngân càng nghĩ càng cảm thấy khoái chí, bật cười không ngừng. Nguyên Phục nghe kể xong, trong bụng thầm nghĩ: “Ngũ Hoè tên này không hổ danh là kẻ lăn lộn chốn quan trường. Mới chỉ nhìn thánh chỉ thôi mà đã đoán được kết cục thế này rồi.” Đang lúc mọi người trò chuyện, bên ngoài lại truyền tới tiếng bước chân. Chỉ thấy một người mặc quân trang hồng hộc chạy vào, trên tay còn cầm theo một phong thư. Cả bốn người đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy người tới là Thái Huy. Thái Huy vừa bước vào, thấy Nguyên Phục đã tỉnh cũng không kịp mừng rỡ mà dâng thư trình lên, khẩn cấp nói: - Bẩm Vương thượng, kinh thành truyền thư tới. Đích thân tam hoàng tử mời ngài tới dự lễ tang của tiên hoàng. Việc này cấp bách nên thuộc hạ có chút đường đột, mong Vương thượng suy xét. Lý Công Thăng lúc này đã là Thái Bình Vương, y còn chưa biết Thái Huy chính là Ngũ Hoè. Bất quá chuyện đó không quan trọng, y cầm lấy phong thư đưa lên đọc. Giây lát sắc mặt biến đổi không ngừng. Nguyên Phục tò mò, cũng bảo y đưa qua xem. Sau một hồi, hắn gượng ngồi dậy, mặt tỏ vẻ nghiêm trọng, nói: - Đây là dương kế, tuyệt đối không thể tuân theo đó mà làm. Một khi điện hạ trở về kinh, chính là thập tử vô sinh. Có tiên thần hạ phàm cũng không cứu được. Lý Công Thăng chau mày, nói: - Nếu ta không trở về, người đời sẽ bảo ta là kẻ bất hiếu. Như thế, như thế… Y lặp lại từ “Như thế…” mấy lần, không biết phải diễn tả ra làm sao. Nguyên Phục nói: - Lý Công Minh danh không chính, ngôn không thuận; một phần là vì Sơn Hà Ấn. Phần còn lại là chư vị hoàng huynh, hoàng đệ của y. Một khi thiên hạ này không còn kẻ nào khác ngoài y có cùng huyết thống, thì lúc đấy Sơn Hà Ấn cũng chỉ là cái ấn ghẻ mà thôi. Đó gọi là tránh đường xa mà đi đường gần đó vậy! Thái Huy cùng Lý Hiền đứng bên nghe vậy thì hai mắt sáng lên, cũng vội lên tiếng khuyên nhủ. Chỉ riêng Cẩm Ngân không am hiểu chuyện này, đành đứng đó ngắm cảnh. Nhưng trong bụng cũng thầm khen không ngừng. Lý Công Thăng sau một hồi nghĩ ngợi cùng đồng ý không quay trở về, nhưng không biết phải hồi đáp ra làm sao. Nguyên Phục vuốt vuốt cằm, nghĩ chút rồi bảo: - Điện hạ không cần đáp, cứ nên chuẩn bị binh lực đi là vừa. Lý Công Thăng ngạc nhiên, hỏi: - Sao lại cần chuẩn bị binh lực? Nguyên Phục nói: - Cho dù ngài có đáp ra làm sao, Tam hoàng tử cũng sẽ viện cớ mà mang binh tấn công. Chẳng lẽ chúng ta không nên chuẩn bị trước hay sao? Nói rồi quay qua bảo Ngũ Hoè: - Ngũ… à không, Thái Huy ngươi đi chuẩn bị binh mã. Có tin tức gì trước tiên báo lại cho ta. Thái Huy gật đầu, đáp “Vâng!” Một tiếng rồi lui dần ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]