Nàng có biết dẫu cho cuộc sống này có hành hạ ta bao nhiêu, chịu bao nỗi đau trên thân xác cũng không đau bằng một ánh mắt lạnh nhạt của nàng khi hỏi ta là ai không? Ta bất chấp tất cả đi khắp nơi tìm nàng, lưu giữ lời hứa của chúng ta chỉ mong một ngày gặp lại ta sẽ bình an bên nàng kể nàng nghe những gì chúng ta cùng trải qua. Nhưng lại không nghĩ tới...thì ra ký ức này chỉ mình ta nắm giữ! Nhưng không sao...chỉ cần là nàng. Dù nàng không nhớ ta cũng sẽ kể nàng nghe. Dù cho nàng có quên cũng không sao. Chúng ta từ từ bồi đắp lại. Ta không tin chân tình của chúng ta lại có thể dễ dàng quên lãng. Chỉ cần ta cố gắng...
Sớm hôm sau vừa mở mắt ra Lang Thiên Bá liền thấy cô nằm gục bên mình. Ôn nhu xoa đầu cô liền thấy cô tỉnh giấc.
-"Chào buổi sáng bảo bối! Anh tới rồi, đã khiến em phải chờ lâu!"
-"Phu quân sao nói lời kỳ lạ vậy? Có phải bị thương nặng tới đầu óc có vấn đề rồi hay không?"
Mới sáng ra Lang Thiên Bá lại nói hàm hồ gì vậy? Cô đưa tay muốn sờ trán hắn liền thấy hắn giữ tay cô lại. Hắn nghi ngờ nhìn tới cô.
-"Em...không còn nhớ tôi sao?"
Thấy mắt cô nghi hoặc phóng tới Lang Thiên Bá liền có chút lộp bộp trong lòng.
-"Là anh! Lam Thiên đây!"
Lang Thiên Bá vừa nói xong một tia sét từ trên trời bổ xuống đánh tới hắn. Bất quá cũng may lúc hắn nói mình là Lam Thiên có bỏ tay cô ra. Cô thoát một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-mau-mau-hien-than/1601497/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.