Sau một tuần Dương Chiêu được xuất viện. Cô nghe hệ thống báo tin Lâm Ngọc cũng đã tỉnh. Nhìn anh từ bệnh viện trở về cô liền thở phào nhẹ nhõm. Trần Hạo nhìn qua cô khẽ lắc đầu. Cơ thể Dương Chiêu còn âm khí nếu tiếp tục ở cạnh cô chỉ e...cơ thể sẽ không tốt. Việc đó cô cũng hiểu. 
Cô không cần anh cũng rất tốt! Cô tính kiếm thêm chút tiền nữa sau đó xống Minh giới mua một mảnh đất làm một phú bà. Chờ anh chết rồi tiếp tục công lược! Hệ thống nghe tin đó xong cũng chỉ biết yên lặng. Dù sao cô cũng không bị giới hạn thời gian ở thế giới này! 
*Hệ thống ngươi nói xem! Tại sao mấy ngày gần đây hồn ma nào thấy ta cũng bỏ chạy vậy?* 
*Cô xem lại cách cô ăn ở đi!* 
Hệ thống đen mặt nhìn cô. 
*Đúng rồi! Ta muốn mua thuốc mất trí nhớ!* 
*Cô tính làm gì? Không lẽ cô tính pha thuốc cho mấy hồn ma đó dính phải sau đó cô lại tiếp tục dụ họ chơi bài lừa sạch mọi thứ của họ!* 
Lần này tới cô đen mặt nhìn hệ thống. 
* Trong mắt ngươi ta là thể loại người như vậy sao?* 
*Hồi trước vì tiền cô không phải không ngại hi sinh bản thân sao? Ai biết được cô còn có thể làm gì?* 
*Ngươi không thể nghĩ ta tốt hơn được sao?* 
Hệ thống bày ra bộ mặt không chút cảm xúc nhìn cô nói. 
*Cô đoán xem?* 
Cô kìm nén xúc động muốn đập hệ thống một trận lên tiếng một lần nữa với giọng điệu hòa nhã. 
*Vậy hệ thống đại nhân vừa đẹp trai lại đáng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-mau-mau-hien-than/1601427/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.