Chương trước
Chương sau
Hệ thống tức giận trong lòng. “Ha ha, quản lý không gian chẳng qua là hạng người tỏ vẻ trang nghiêm mà thôi. Cho dù là người sống lại hay người xuyên không, một khi bị phát hiện thì sẽ bị tiêu diệt. Kẻ đó còn tàn nhẫn hơn cả tối. Ít nhất tôi còn để cho ký chủ chốt già, hắn thì không? Hệ thống cố gắng xóa bỏ ý muốn gây sự của Khương Đồng Cơ. Nếu không phải nó cẩn Khương Bổng Cơ giúp che giấu hành tung tránh né tên quản lý tuần tra âm hồn bất tán thì nó cũng đâu cần phải tiết lộ nhiều thông tin như vậy. Vốn tưởng rằng Khương Bồng Cơ sẽ sợ, chẳng ngờ cô còn tán thành gật đầu. “Chấp pháp công bằng, không có vấn đề” Hệ thống suýt chút nữa nghẹn thở: “Bây giờ người trên cùng một chiếc thuyền với cô là ai? Cô đừng quên, cô cũng là người nhập cư trái phép nếu bị bắt thì tình hình rất nghiêm trọng, hồn bay phách tán là còn nhẹ... Được rồi, cùng lắm thì ta hứa với cô, cho dù là ta hay bản thể của ta thì sau này cũng sẽ không làm bất cứ việc gì tổn hại đến cô. Chị đại à, giờ không phải là lúc ngang ngạnh làm liều” Khương Hồng Cơ nói: “Dù tao với mày có tạm thời hợp tác thì đến cuối cùng cũng vỡ nhóm thôi, lời hứa như giấy vệ sinh vậy. Nếu như mày có thành ý thì thành thật trả lời tạo một câu, bản thể của mày.. thật sự ký sinh trong Vương Huệ Quân à? Hay hệ thống của bà ta cũng chỉ là một hệ thống con, chỉ là mồi nhử do bản thể tách ra để quấy rối? Trả lời tạo, không được che giấu” Hệ thống giật mình, nó nói: “Đây là hai câu hỏi!” Khương Bồng Cơ giễu cợt: “Thế thì trả lời cầu trước, hệ thống trên người Vương Huệ Quân là hệ thống chủ à?” Hệ thống trả lời quyết đoán: “Không phải” Nghe vậy, Khương Đồng Cơ cười lạnh. Quả nhiên không phải là hệ thống chủ. Thế thì cô càng chắc chắn phỏng đoán lúc trước của mình. Hệ thống chủ giấu cũng kĩ thật. Chỉ tiếc là cẩn thận mấy thì cũng có sai sót, bỏ sót cái đuôi hổ ly rồi. Cô là thợ săn đạt tiêu chuẩn còn hệ thống lại là con mồi thất bại. Cô nói: “Ta tưởng mình đã là chuyên gia gài người rồi, không ngờ còn gặp phải một vị tổ tông thích dùng mánh khóe. Có điều IQ là thứ trời sinh, mánh khóe có nhiều hơn nữa cũng không đỡ nổi kẻ quá ngu xuẩn... Tao cũng muốn biết hệ thống chủ bị bệnh gì mà lại tự phẫu thuật cho mình, tách ra thành từng hệ thống con, có điều... đừng bao giờ động vào tao” Hệ thống thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô nói thế thì có lẽ là đồng ý hợp tác rồi. “Tôi đã trả lời câu hỏi của cô, giờ có đồng ý giúp tôi rồi chứ?” Khương Bồng Cơ chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội nói: “Mày không biết có câu binh bất yếm trá à? Hứa hẹn với một tên đầu sỏ lưu manh? Mày còn non lắm. Không có đóng dấu ký tên, đối với ta mà nói thì giao ước chính là một cuộn giấy vệ sinh, dùng xong liền vứt” Hệ thống: “...” Mẹ kiếp, Khương Bồng Cơ, cố là đồ vô liêm sỉ! Khương Bổng Cơ khoanh tay trước ngực: “Tên quản lý không gian gì gì kia khi nào thì đến? Tao sẽ tố giác mày với người ta” Hệ thống lầm bầm hai tiếng: “Nghĩ hay lắm, ít nhất cũng phải mười năm nữa, đừng mong hãm hại tôi” Mười năm? “Lâu thể á?” Khương Bồng Cơ hỏi: “Còn mười mấy năm nữa thì sao mày lại nôn nóng sốt ruột kêu tao che chở chứ? Lại chơi tao a? Hệ thống dùng giọng nói khinh miệt: “Cô là người, cả đời cô sống được bao nhiêu lâu? Tôi là hệ thống, đối với tôi thời gian là thứ rẻ mạt nhất. Với cô mà nói thì bằng một phần năm đời người, còn với tôi thì chỉ là ba ngày năm ngày, thậm chí là mấy tiếng đồng hồ. Người phàm, đừng có dùng thời gian của cô để so sánh với thời gian của tôi. Tôi gần như tồn tại vĩnh hằng, cô so với tôi chẳng qua chỉ là phù du sáng sinh chiều chết thôi!” Run rẩy đi, loài người thấp kém. Khương Hồng Cơ ổ một tiếng, không hề bị hệ thống kích thích, cô cay độc mà đâm lại: “Chúc mừng, thế là ba đến năm ngày sau là mày có thể đi ăn cơm tù rồi, trước khi tao bị quản lý không gian bóp chết thì còn có thể ung dung tự tại mười mấy năm nữa” Hệ thống: “.” Đệch, đạo diễn tìm ở đâu ra mụ nữ chính ác như thế này? Khương Bồng Cơ cười nhạo, chuyện đêm nay cô giữ trong lòng, không hề có chút lo lắng gì. Có hệ thống rồi thì thêm quản lý không gian có là gì, đâu phải không tiếp nhận được. Đúng như hệ thống nói, “người sống lại” hay “người xuyên không” đều là kẻ ngoại lại chiếm giữ thân thể của người bản địa, đối với không gian bản địa, những thứ này đều là mầm bệnh Nếu như thế gian thật sự có “quy tắc” thì vì duy trì cân bằng và trật tự đương nhiên phải xử lý biến số. Cô không còn gì để nói. Đến đâu hay đến đó, Khương Đồng Cơ thản nhiên tiếp nhận. Đương nhiên, cô cũng không thể nào vì mười mấy năm sau bị chết mà uổng phí thời gian tiếp theo được. Ngược lại cô sẽ sống càng thêm đặc sắc, càng sôi nổi phóng khoáng. Cho dù có chết thì cô cũng phải khiến cho người của không gian này và hậu duệ của bọn họ phải nhớ ba chữ “Khương Hồng Cơ”! Hai mắt cô như đang có ngọn lửa bốc cháy. Lời nói của hệ thống không chỉ không khiến cô bớt phóng túng mà còn kích thích cô quyết tâm làm chuyện lớn. Thống nhất Cửu Châu có là gì, cô còn thống nhất toàn cầu kìa. Nếu cố làm cho cái không gian này long trời lở đất, chệch hướng quỹ đạo của vận mệnh thì tên quản lý vô dụng kia có đến sớm hơn hay không? Hệ thống mà biết Khương Đồng Cơ không sợ chết như thế này thì chắc chắn sẽ im lặng chịu đựng. Bây giờ nó hối hận chết đi được. Là một hệ thống con nhỏ bé, nó không đấu lại được Khương Hồng Cơ. Gió đêm thổi hồi lâu, Khương Hồng Cơ giơ tay lên vỗ khí lạnh trên người, chuẩn bị đứng dậy trở về ngủ bù. Trên đường về cố tình cờ gặp Dương Tư đi tiểu đêm, thấy gã mắt nhắm mắt mở, ngáp liên tục, đi đường cũng loạng choạng. “Sao chủ công lại mặc quân phục ra ngoài thế?” Dương Tư dùng tay che miệng, tránh dáng vẻ mở miệng ngáp quá thất lễ. Khương Bồng Cơ thuận miệng nói: “Gặp ác mộng sợ hãi tỉnh dậy rồi không tài nào ngủ được nữa nên ra ngoài dạo một vòng Dương Tư không nghi ngờ về ngủ tiếp. Ngày mai còn phải vào đường núi đánh lén huyện Kim Môn, sau đó còn một loạt kế hoạch tác chiến cường độ cao. Với cái cơ thể này của gã thì cưỡi ngựa mấy ngày đã đủ mệt lử rồi, không nắm chặt thời gian khôi phục thể lực gã sợ mình đến khe núi cũng không bỏ qua được thì thật mất mặt. Khương Bồng Cơ trở về chỗ cũ khoanh tay ngủ. Mặc kệ hệ thống với quản lý không gian, nhiệm vụ cần thiết bây giờ chính là đánh hạ huyện Kim Môn, những chuyện khác không cần để ý. Có điều có thật sự không ngờ, hệ thống chủ cũng là loại có não. Khoảng tối dưới chân đèn à? Đúng là lắm mánh thật. Cô ngáp một cái rồi tìm tự thể thoải mái, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hô hấp chậm rãi ổn định. Ngày hôm sau, thời tiết tốt hiếm có. Bầu trời xanh biếc nhìn thật thoải mái, ánh mặt trời màu vàng chiếu rọi qua tuyết đọng, rực rỡ, chói sáng đến mức có hơi không quen. Khương Bồng Cơ đếm đủ binh mã, cô vẫn mặc bộ quân phục trắng đỏ, sắc mặt tốt, khí thế hừng hực. “Chủ công, đã dò xét qua đường núi, đêm qua cũng cho người lặng lẽ dọn tuyết đọng, giờ có thể đi lại rồi.” Khương Hồng Cơ gật đầu, bình thản nói: “Xuất phát”. >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.