Chương trước
Chương sau
Đường núi uốn lượn và gập ghềnh, con đường hẹp kéo dài như vô tận. Khương Bồng Cơ cưỡi trên lưng Tiểu Bạch khá thoải mái, là hậu duệ của chiến mã Sát Lan và Bắc Cương, Tiểu Bạch có thể chịu được sức nặng cực lớn, mỗi bước đi đều vững vàng, so ra thì mấy con ngựa khác kém hơn nhiều. “Đường đến huyện Kim Môn đã kinh khủng thế này rồi, không biết đường đến huyện Phong Hồ còn khiếp thế nào nữa.” Dương Tự chỉ dám lén kêu khổ trong lòng, với thân phận là mưu sĩ, gã được hưởng đãi ngộ đặc biệt. Các binh sĩ khác hầu hết đều đi bộ, còn gã được cưỡi ngựa, tuy không mỏi chân nhưng lưng ngựa xóc nảy cũng đủ khiến gã phê rồi. Khương Bồng Cơ thấy mặt gã trắng bệch, có vẻ vô cùng mệt mỏi, con ngựa đỏ mà gã đang cười thì trông như sắp lăn ra đến nơi. Cô bèn đề nghị: “Hay huynh cưỡi Tiểu Bạch đi, nhìn huynh thế này, ta đoán chừng chưa tới huyện Kim Môn huynh đã nằm luôn rồi.” Dương Tư nghe vậy cũng xiêu lòng, nhưng ngựa tốt có linh tính đều khá chảnh, gã nghĩ vậy nên cũng hơi sợ. “Nó sẽ không hất ta xuống đấy chứ?” Dương Tự căng thẳng nắm chặt dây cương, nếu không phải sợ Tiểu Bạch khó chịu thì gã còn định ôm chặt lấy cổ nó nữa cơ. Ngoài dự đoán của mọi người, Tiểu Bạch không những không hất Dương Tự xuống mà còn nhẫn nhịn tiếp tục đi. “Huynh đừng gây chuyện nữa, Tiểu Bạch ngoan lắm” Khương Bồng Cơ cưỡi con ngựa đỏ của Dương Tư: “Cũng may đối thủ lần này là Hồng Liên Giáo, nếu là kẻ địch thông minh hơn thì ta không dám đi con đường này đâu” Cô cười trên lưng ngựa, quan sát địa hình xung quanh rồi nói giỡn Chọn đường núi thật sự là một chiêu độc, tài tình tránh khỏi tai mắt của kẻ địch, bất kể là đánh lén hay gì thì đều có hiệu quả lớn. Nhưng, độ mạo hiểm tỉ lệ thuận với ích lợi. Đường núi không chỉ có lợi cho họ khi đánh lén kẻ địch, đồng thời, kẻ địch cũng dễ dàng mai phục lại họ. Tiểu Bạch đi rất vững, khác một trời một vực với sự xóc nảy lúc trước, điều này khiến Dương Tự dễ chịu hơn nhiều. Gã nói: “Tình huống khác nhau mà, chủ công hành quân thần tốc, kẻ địch dù muốn mai phục cũng không đủ thời gian.” Dương Tư ước tính, khi họ chiếm được thành nhỏ rồi thì bên Hồng Liên Giáo mới biết tin họ đã tiếp cận thành nhỏ. Truyền tin cần thời gian, đến khi chúng biết tin mà chuẩn bị mai phục thì bên ta đã đi qua đường núi chiếm được huyện Kim Môn rồi. Tốc độ đánh trận của Khương Đồng Cơ cực nhanh, thử hỏi có bao nhiêu người làm được như cô? Con người chỉ có thể tập trung vào một việc gì đó, khi họ biết tin thì đã bỏ lỡ thời cơ mất rồi. Vì sao các mưu sĩ ưu tú lại được săn đón nồng nhiệt đến thế? Lý do không chỉ là họ có thể ra quyết định để giành thắng lợi trong thời buổi tin tức chậm chạp lạc hậu bấy giờ, quan trọng hơn là họ suy nghĩ chu đáo hơn người bình thường rất nhiều. Như khi chơi cờ vậy, người bình thường đi một bước mới suy nghĩ đến bước tiếp theo, còn đám người cơ trí này thì đi một bước tỉnh mười bước. Như lời Dương Tư nói, đường dẫn đến huyện Kim Môn tuy dài nhưng độ dốc vừa phải, ít hao phí thể lực. Mà lính của phương Bồng Cơ có ai chưa từng được huấn luyện hành quân mang vác nặng đâu? Quân đội bình thường mà đi đường này thì tốn khoảng ba bốn canh giờ, nhưng họ chỉ cần một canh giờ mà thôi. Trong lúc đó, huyện Kim Môn đang điều động gấp binh lính qua phòng thủ huyện Phong Hồ. Mấy đội trinh thám mà Hồng Liên Giáo phái đi quả nhiên phát hiện có kẻ khả nghi, chúng đoán đây là gián điệp mà quân địch gài vào. Tên thư sinh căng thẳng siết chặt tay, trong phòng đốt than nóng hầm hập khiến lòng bàn tay gã đẫm mồ hôi. “Quả nhiên là vậy... Mục đích của Liễu tặc là huyện Phong Hồ..” Thư sinh chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng mấy lượt như đang suy nghĩ xem nên đào hố chỗ nào thì hợp: “Cứ điều tra thêm đi, có biến gì thì lập tức báo lại ngay! Phát hiện chủ lực của Liễu tặc cũng đừng đánh rắn động cỏ vội” “Rö!” Không lâu sau, ngoài phòng lại vang lên tiếng nói, Hồng Liên Giáo phát hiện dấu vết hoạt động của trinh thám ngay tại lối ra đường dẫn tới huyện Phong Hồ. Cứ một lúc lại có người đến báo tin khiến thư sinh loạn hết lên. Liễu Hi cử đi rất nhiều trinh thám, điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là hắn ta kéo một đội quân vô cùng lớn đến, rất có khả năng không chỉ mười nghìn người! “Báo!” “Báo!” “Báo!” Lính truyền tin chạy qua chạy lại, mỗi lần nhận tin là tên thư sinh càng hoảng hốt hơn. Cuối cùng, gã vội đến mức mồ hôi nhễ nhại, bèn ra ngoài nhìn sắc trời rồi hổn hển hỏi người bên cạnh: “Viện quần bên Kim Môn chưa đến ư?” Lính truyền tin cúi đầu, sợ hãi đáp: “Chừng nửa ngày nữa mới đến ạ!” Nửa ngày nữa à? Sao chậm thế? Tên thư sinh vừa tức vừa vội, chưa bao giờ gã thấy thời gian trôi chậm như lúc này Gã như con kiến đang bò trên chảo nóng, mỗi giây với gã đều là sự giày vò. Giờ gã chỉ mong Liễu Hi đi chậm một chút, tốt nhất là chờ viện quân của chúng đến đã. Gã không tự tin có thể địch lại Khương Đồng Cơ chỉ với số quần hiện nay. “An tiên sinh đầu rồi? Mau mời An tiên sinh đến đây nghĩ cách” An Thôi như cọng rơm cứu mạng của thư sinh, gã vội vàng sai người hầu đi mời An Thối. Tên sai vặt chạy rất nhanh, nhưng lúc này An Thối lại không ở huyện Phong Hồ. “Có biết An tiến sinh đi đâu không?” Thư sinh không thấy có gì bất ổn cả, tuy An Thôi đi rồi nhưng anh em tốt của An Thôi đều ở đây, thư sinh không hoài nghi bất cứ điều gì. Tên sai vặt bẩm lại: “Tiểu nhân đã hỏi rồi ạ, hình như An tiên sinh đã đến huyện Hồng Liên từ đêm qua rồi.” Thư sinh nhíu chặt mày, gã không biết An Thổi đến huyện Hồng Liên làm gì. Nhưng gã cũng không có thời gian để nghĩ sâu hơn về vấn đề này, vì lính truyền tin đã phát hiện tung tích của trinh thám. Và điều khiến gã sợ tể cả người là, nơi phát hiện trinh thám cách rất gần huyện Phong Hồ. Nói cách khác, chờ khi trinh thám điều tra xong, quân chủ lực của Liễu Hi sẽ tiến công ngay. Nghĩ đến viện binh còn nửa ngày nữa mới tới nơi, thư sinh buồn bạc cả tóc. Do trinh thám hoạt động thường xuyên nên thư sinh không ngờ rằng đó chỉ là cái bẫy mà Khương Bồng Cơ bày ra mà thôi. Kỳ Quan Nhượng trấn thủ quân chủ lực, từng đội trinh thám được anh ta chỉ đạo ra ngoài dọa nạt Hồng Liên Giáo. Còn quân chủ lực? Giờ họ đã vượt qua đường núi, vượt qua một mảnh đất tràn ngập tuyết trắng, chạy về hướng huyện Kim Môn. Một phần của quận Thừa Đức thuộc phương Bắc nên tuyết đọng rất nhiều. Trừ đường lớn thì tuyết đọng ở nơi khác không có ai dọn dẹp, bình thường đều chờ thời tiết chuyển ấm thì tự nó tan. Khương Bồng Cơ đã lệnh cho đội tiên phong chuẩn bị vải trắng bọc lên người để ngụy trang. Thời tiết hôm nay rất tốt, sắc trắng của tuyết lóa hết mắt, lính thủ thành sẽ không nhìn chằm chằm vào tuyết để tránh mắt bị tổn thương. Quân đóng tại huyện Kim Môn gần như đã bị điều đi hết, chỉ còn ba nghìn lính già khôn vặt. Ánh mặt trời đương lúc chói chang, phản quang khiến mắt chúng rất khó chịu. Trời thì lạnh, mặt đất thì toàn tuyết, nên trên tường thành không có mấy lính gác. Và đương nhiên, chúng cũng không phát hiện ra đội tiên phong gồm bốn nghìn người đang lặng lẽ tới gần chúng. >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.