Chương trước
Chương sau
m thanh máy móc ồn ào khiến cô không tài nào ngủ được. “Khương Bồng Cơ, Khương Hồng Cơ khốn khiếp, cô đừng giả chết không lên tiếng, tôi biết cô còn thức. Có gan giam giữ tối thì sao không có gan trả lời chứ? Trả lời đi! Cứ tiếp tục giả câm giả điếc thì tôi sẽ làm phiền cổ cả đêm! Đến khi nào để ý đến tôi thì thôi!” Hệ thống lặp đi lặp lại còn theo tiết tấu, Khương Hồng Cơ muốn bơ cũng khó, hận không thể bóp chết nó. “Mày lại lên cơn gì thế?” Khương Bồng Cơ lạnh lùng hỏi một câu, cô nhẹ nhàng đứng dậy để không quấy rầy mọi người. Đi lên tường thành, binh lính đang tuần tra ban đêm nhìn thấy Khương Hồng Cơ còn mặc bộ quân phục trắng đỏ trên người, vội vàng lên tinh thần hành lễ với cô. Cô khoát khoát tay, khẽ nói: “Chỉ là ta không ngủ được nên ra ngoài đi dạo thôi. Các ngươi cứ lo việc của mình đi, không cần để ý đến ta” Một đám binh lính cười gật đầu, nghiêng người tránh Khương Bồng Cơ. Cô tìm một góc tối không người, gió đêm lạnh lẽo thổi vào mặt xua tan cơn buồn ngủ. “Hệ thống, tốt nhất mày có thể cho tạo một lí do hợp lý, giữa đêm mày nhảy ra làm phiền tao chẳng lẽ là muốn chết rồi à?” Hệ thống cãi lại: “Thế cô giết cho tôi xem?” Ôi, có chỗ dựa nên không sợ à? Khương Bồng Cơ nguy hiểm nheo mắt lại. Sở dĩ có chọn giam cầm hệ thống chứ không tiêu diệt hoàn toàn chính là vì sợ bứt dây đồng rừng, khiến bản thể của nó nhận ra. Bây giờ lý do đó lại trở thành vốn liếng để hệ thống tác oai tác quái, cô đột nhiên bật cười. Cô không biết bản thể của hệ thống như thế nào song IQ của nó thì quả là thấp. Mỗi thời mỗi khác, nó cho rằng cô sẽ mãi kiêng nể sao? Khương Hồng Cơ thở ra một làn khói trắng, hỏi: “Tao đang buồn ngủ, không muốn nói nhảm với mày. Có chuyện gì thì nói nhanh lên, mày cứ tiếp tục làm bộ làm tịch thế này thì có làm loạn thế nào tao cũng không thèm quan tâm đầu. Đó là khu vực trung tâm thần kinh của tao, chắc là mày hiểu rõ nhất rồi.” Hệ thống bị Khương Hồng Cơ giam cầm gần hai năm rồi nên theo bản năng đã sợ hãi cố Không sợ không được, Khương Đồng Cơ gian ác, tinh ranh, mỗi ngày chỉ cho hệ thống một lượng điểm tích lũy cần thiết, tính toán rất chuẩn. Đối với hệ thống thì số điểm tích lũy này chính là nguồn năng lượng để nó tồn tại, phát triển, tương tự như thức ăn của con người. Cho dù là người hay hệ thống, bị người ta giam cầm trong thế giới hoàn toàn không có tiếng động tận hai năm, mỗi ngày chỉ cho một lượng lương thực tối thiểu để đảm bảo không bị đói chết... thì cũng phát điên. Lần này hệ thống làm ầm ĩ thực ra là có nguyên nhân. Nó ấp a ấp úng: “A, ừm... Có thể thương lượng với cô một việc không?” Hệ thống vốn tự cao tự đại là thế mà giờ lại nhát như thỏ, Khương Bồng Cơ dở khóc dở cười. “Việc hợp lý thì có thể thương lượng, còn nếu muốn tạo thả mày, cho mày tự do thì nên dẹp cái ý định đó đi.” Hệ thống vội vàng nói: “Không, không phải việc này. Tôi muốn nói... Sắp tới có thể bớt tùy tiện một chút được không? Nếu như có thể thì tốt nhất là khóa chặt tôi lại... Thời gian tới khá đặc biệt, tôi sợ quản lý không gian sẽ đi tuần tra...” Quản lý không gian đi tuần tra? Khương Bồng Cơ nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Câu này của mày là có ý gì?” Hệ thống đáp: “Không có ý gì cả... Cổ đừng có phòng bị tôi như thế có được không? Lần này là nghiêm túc, dù là cô hay là tôi thì tuyệt đối không thể để quản lý không gian bắt được, nếu không sẽ toi đời mất... Hiện giờ chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, tôi tại đời thì cô chẳng tốt đẹp gì. Nếu không có cơ thể của Liễu Hi thì cô đã bị quy luật ở đây tống cổ đi đày từ lâu rồi.” Khương Bổng Cơ cười giễu: “Tao không quan tâm” Chiến sĩ Liên Bang làm gì có ai sợ chết chứ. Hệ thống trầm mặc hồi lâu. “Cô đúng là đáng ghét, rốt cuộc phải thế nào thì cô mới đồng ý hả?” Hệ thống “hờn dỗi” khiến Khương Hồng Cơ nhíu mày “Quản lý không gian tuần tra là sao? Nghe vẻ mày rất sợ nhỉ?” Hệ thống tức giận nói: “Nói thừa, cô thấy tên thương buôn nhập cư trái phép nào mà không sợ cảnh sát không?” Khương Bồng Cơ: “.” Hệ thống nói: “Tôi là hệ thống livestream cung đấu các không gian, phát livestream cũng là tạm thời khai thông hai không gian không liên quan đến nhau, phá vỡ cân bằng giữa các không gian, vì vậy mới có người sống lại” hoặc người xuyên không. Cho dù là người xuyên không hay sống lại thì đều là nhập cư trái phép. Còn việc của quản lý không gian là đi kiểm tra những tồn tại trái phép ấy” Khương Bổng Cơ hứng thú, lòng nảy sinh chút ác ý. “Nếu mày bị bắt thì sẽ có kết cục ra sao?” Hệ thống cười lạnh, nhìn thấu ý định của phương Bồng Cơ. “Khương Bồng Cơ, tôi khuyên cô nên bỏ cái ý nghĩ cùng vào chỗ chết đi. Cô biết kết hai nối hai không gian cần bao nhiêu năng lượng không? Tôi và tên quản lý không gian kia cùng một cấp! Hắn bắt được tôi thì nhiều lắm là khóa tối vài năm, không làm gì được tôi. Nhưng có thì khác, cô không thuộc về thế giới này, cô là biến số ảnh hưởng đến sự phát triển của không gian này. Nói khó nghe một chút thì cô chính là một mầm bệnh. Đến lúc đó, cô sẽ chết rất thảm! Cô có thể sống rất nhiều năm, sống không thích hơn à? Nhất quyết không muốn phối hợp với tôi sao?” Đối mặt với hệ thống miệng hùm gan sứa, Khương Đồng Cơ không chút sợ hãi nào. Cô cười coi thường, không che giấu giọng khinh bỉ. “Thật không? Hóa ra mày giỏi thế à, thế sao giờ mày lại bị tao giam cầm trong khu vực trung tâm thần kinh thế?” Nếu như hệ thống có mặt thì chắc chắn sắc mặt nó đen hơn cả đáy nồi rồi. Nếu không phải nó khinh địch, Khương Hồng Cơ còn cố ý giả heo xơi tái cọp già, thì nó có sơ suất mà bị giam cầm không? Hệ thống sống lâu như thế nhưng đây là lần đầu bị ăn một vố đau trong tay ký chủ của mình. Cho nên nó ghét nhất loại ký chủ thông minh không nghe lời này. Xinh đẹp một chút, ngây thơ ngu xuẩn một chút, tự cho mình thông minh một chút... không tốt sao? Tuy ký chủ phải chi trả “một chút thù lao” nhưng ít nhất lúc ký chủ sống cũng may mắn hào quang cả đời. Sống lại một lần, có ánh hào quang nhân vật chính, đám nhân vật phụ thì IQ thiểu năng, ký chủ đi lên đỉnh cao nhất của đời người. Nghĩ xem có phải kích thích lắm không? Vậy mà nó lại gặp phải Khương Bổng Cơ quái thai này! Hệ thống ấm ức muốn khóc. Khương Bồng Cơ nói: “Cái miệng đầy dối trá của mày phạm tội quá nhiều rồi. Lời mày nói cùng lắm tao cũng chỉ tin được ba phần, còn bảy phần phải đặt nghi vấn. Mấy câu châm chọc vừa rồi của mày đã cho tao một linh cảm, mày nói “Tên thương buồn nhập cư trái phép nào mà không sợ cảnh sát? Nói như thế, quản lý không gian chính là cảnh sát, còn mày là tên buôn lậu trái phép? Mày lại nói mày với quản lý không gian kia cùng cấp bậc, bây giờ lại bị tao giam hãm... Chậc, lượng tin tức khổng lồ... Tạo hình như biết gì đó rồi thì phải.” Hệ thống hơi hoang mang. “Lượng tin tức khổng lồ gì?” Khương Bồng Cơ thản nhiên hỏi lại: “Sao tao phải nói cho mày?” Hệ thống: “..” Khương Hồng Cơ hỏi tiếp: “Quản lý không gian như thế nào? Cũng lòng dạ rắn rết như mày à?” Hệ thống suýt bị nghẹn không nói lên lời. Cái gì mà lòng dạ rắn rết như nó chứ? Đó gọi là giao dịch công bằng! >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.