Đợi đến khi hai người bọn họ có thể tự mình sắp xếp lại tâm tình, cùng nhau hòa hoãn ngồi một chỗ nói chuyện, đã là một canh giờ sau.
Giường nhỏ có chút loạn, hai đại nam nhân xếp chồng lên nhau, hơi thở nóng rực hòa vào nhau.
Phó Kim Phong gối đầu trên ngực Nhiễm Thanh Vân, để Nhiễm Thanh Vân tùy ý luồn tay vuốt ve mái tóc mềm mượt, mặc dù ướt đẫm mồ hôi, mái tóc xanh dương vẫn giữ nguyên được mùi hương thanh lạnh đặc trưng của biển cả.
" Eo đau." Phó Kim Phong cất giọng khản đặc, uất ức tố cáo Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân chỉ có thể cười trừ, luồn tay vào trong chăn, dịu dàng vuốt dọc sống lưng Phó Kim Phong:" Như vậy thoải mái hơn chưa?"
" Ừm." Phó Kim Phong thoải mái hừ nhẹ, hữu khí vô lực ở trên người Nhiễm Thanh Vân khép mi mắt.
" Muốn ngủ rồi sao?"
" Ừm." Phó Kim Phong khẽ cử động đầu.
" Trước khi đi ngủ, có phải nên giải thích cho ta nghe trước không?"
" Hửm?" Phó Kim Phong hơi mơ màng.
" Này! Phó Kim Phong."
" Chỉ là một cơn ác mộng, không có gì đáng nói." Giọng của Phó Kim Phong rất nhẹ, bộ dạng này so với cái người điên cuồng vừa rồi, rõ ràng là cách biệt một trời một vực.
" Sao lại không đáng nói." Dù sao cũng không thể để ta chịu đựng một hồi mà lại không biết nguyên nhân khiến mình phải chịu đựng là gì chứ!.
" Muốn nghe kể thật sao?" Phó Kim Phong mặc dù hơi ngập ngừng nhưng giọng nói không còn chứa đựng sợ hãi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-khoi-dong-truy-tim-lo-suoi/1603132/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.