" Ta đỡ em lên giường trước nhé! Cả ngày chưa ăn gì, đợi ta hầm canh ngao xong sẽ mang vào cho em. Được không?" Nhiễm Thanh Vân ổn định được tinh thần cho lò sưởi, cẩn thận bế người ta đặt lên giường. Nhưng ngay tại thời điểm Nhiễm Thanh Vân thu tay khỏi người của Phó Kim Phong, y lại bị cái người vốn đã hòa hoãn kia điên cuồng nắm chặt y phục:" Không! Đừng đi. Ở lại đây." " Ta không có đi mà, ta chỉ muốn ra ngoài..." Nhiễm Thanh Vân dỗ dành. " Không! Đừng đi." Phó Kim Phong không để Nhiễm Thanh Vân nói hết câu đã hướng y hét lớn, không biết lấy đâu ra sức lực, đem toàn bộ cơ thể đều treo ở trên người Nhiễm Thanh Vân. Nhiễm Thanh Vân phản ứng theo bản năng, đỡ lấy hai quả đào nhỏ treo bên hông, giúp y chỉnh một tư thế dễ dàng hơn. Nhiễm Thanh Vân thở dài một hơi, không biết phải làm gì với con gấu koala cá này đây! " Được rồi, không đi nữa, ta không đi." Nhiễm- mẹ hiền- Nhiễm Thanh Vân một tay đỡ đào, một tay vuốt dọc sống lưng, hòng an ủi Phó Kim Phong thật tốt. Cảm nhận được hơi thở của Phó Kim Phong dần trở nên đều đặn, Nhiễm Thanh Vân mới dám bế người ra ngoài. " Tiểu Phong, Thanh Vân, hai đứa này có làm gì cũng nhỏ tiếng một chút, Tiểu Tráng nhà ta không ngủ được." Lương đại nương đứng ở cách đó không xa dáng vẻ muốn tới lại thôi, mắt thấy Nhiễm Thanh Vân bế Phó Kim Phong ra ngoài sân, liền lớn giọng nhắc nhở. " Được." Nhiễm Thanh Vân một bên đáp ứng Lương đại nương, một bên sốc Phó Kim Phong, giúp cậu đổi một cái tư thế mới thoải mái hơn. Lương đại nương nhận được câu trả lời mong muốn, giấu đi đôi má già nua hơi đỏ, nhỏ giọng trêu trọc:" Hai người các ngươi tình cảm cũng thật tốt đó, làm gì thì làm đừng có quá sức, đừng quên sáng mai còn phải ra ngoài nhận cá nhé!" " Được." Đối với dáng vẻ lạnh nhạt của Nhiễm Thanh Vân, Lương đại nương đều không quá xa lạ, dù sao thì trước đây vốn vậy, đứa trẻ này ngoài ở bên cạnh Phó Kim Phong ra, đối với người khác, một chút cảm xúc cũng lười bộc lộ, lạnh nhạt quá mức. Cũng may có tiểu Phong đáng yêu. Lương đại nương trở vào trong nhà, có lẽ để tiếp tục ru Tiểu Tráng ngủ. Nhiễm Thanh Vân bế Phó Kim Phong đến nhà bếp, một tay đỡ lấy người, một tay bỏ củi vào bếp nhóm lửa. Trên thân treo thêm một người, hành động chậm đi không ít. Khó khăn lắm mới hâm xong bát canh ngao trước khi hai người đều bị hấp chín. Đổ canh vào bát thì phải cần hai tay, Nhiễm Thanh Vân lúc này mới đưa người ra đặt ở trên ghế đá trong sân nhà, nhẹ giọng:" Ngồi đây đợi một lát, ta vào đổ canh rồi ra ngay, được không?" Toàn bộ quá trình đều hết sức dịu dàng. Phó Kim Phong không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của Nhiễm Thanh Vân. Từ vị trí của Phó Kim Phong, vẫn có thể thấy được bóng dáng lấp ló của Nhiễm Thanh Vân trong nhà bếp. Nhưng khi Nhiễm Thanh Vân bê bát canh nóng hổi quay ra, liền lại một lần nữa bị trạng thái của Phó Kim Phong dọa sợ. Nhiễm Thanh Vân đau đầu muốn chết rồi. Lần đầu tiên cảm thấy IQ trong đầu không đù dùng. Nhiễm Thanh Vân không biết phải làm thế nào mới phải, gấp gáp bê bát canh còn nóng hổi đặt trước mặt Phó Kim Phong. Cẩn thận ngồi xổm bên cạnh, để mình có thể lọt vào trong tầm mắt của lò sưởi. " Đại Đại, em có nhìn thấy ta không? Em đây là rốt cuộc bị làm sao? Ta xin lỗi vì không báo trước cho em việc ta bị bệnh, ta vốn định nói với em rồi, chỉ là thời gian không có kịp. Thật đó! Ta không muốn giấu em, thứ gì cũng không giấu em. Cho nên, Kim Phong, em có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại biến thành bộ dạng này." " Kim Phong, em như vậy, người thống khổ không chỉ có một mình em, hiểu không? Làm ơn, cho ta một cơ hội, nói cho ta nghe đi." " Ta bẩn." " Hả? Em bẩn cho nào? Em rất sạch mà, mặc dù gần một ngày chưa tắm nhưng em vẫn rất sạch. Em thấy bẩn chỗ nào? Ta đưa em đi tắm nhé!" " Đều bẩn, chỗ nào... híc... cũng bẩn." " Sao lại khóc nữa? Mắt đều sưng hết lên rồi, Đại Đại ngoan, không khóc, đừng khóc nữa." Nhiễm- mẹ hiền- Thanh Vân phát huy toàn bộ thực lực, vừa dịu dàng dỗ dành, vừa ôn nhu gạt nước mặt cho Phó Kim Phong. Để lò sưởi khóc ở ngoài là cực kì không ổn, nếu có ai đi ngang qua nhìn thấy nước mắt của lò sưởi hóa thành ngọc trai thì phải làm sao. Mặc dù có thể trực tiếp giết người diệt khẩu nhưng trạng thái của lò sưởi đang không tốt thế này, Nhiễm Thanh Vân không dám tùy tiện làm loạn. Dỗ người trước. " Phải, phải rửa... phải rửa... nước, cần nước." Phó Kim Phong hoảng loạn, mắt ngọc dựng lại ở bát canh nóng hổi vừa mới được chính tay Nhiễm Thanh Vân hâm lại. Không hay rồi! Nhiễm Thanh Vân phản ứng rất nhanh, túm lấy cánh tay định làm loạn của Phó Kim Phong, lại không ngờ được Phó Kim Phong dùng lực lớn như vậy, bát canh nóng hổi cứ thế mà đổ xuống, làn da nhiễm một tầng nước, bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy ửng đỏ. " Đại Đại!" " Thanh, Thanh Vân!" " Thanh, Thanh Vân, ngươi có sao không?" Phó Kim Phong hoảng loạn túm lấy cánh tay dần đỏ của Nhiễm Thanh Vân, lộn xộn không biết phải làm sao. " Không, ngươi có sao không? Có bị nước bắn trúng không?" Chút thương tổn này đối với Nhiễm Thanh Vân không tính là gì, quan trọng nhất vẫn là lò sưởi không bị thương. " Ta không có." Phó Kim Phong lắc đầu. " Bây giờ đã cảm thấy tốt hơn chưa? Có thể kể được chưa?" Nhiễm Thanh Vân bế bổng Phó Kim Phong lên, tránh đi nước canh nóng bỏng còn đang bốc hơi từ bàn đá nhỏ xuống nền đất, một lần nữa Nhiễm Thanh Vân đưa Phó Kim Phong trở vào trong nhà. " Ta..." Phó Kim Phong nhìn chằm chằm Nhiễm Thanh Vân, đau đớn bởi nước nóng bắt vào mu bàn tay vừa rồi đã thành công kéo Phó Kim Phong trở lại thực tại. Nhìn vết thương trên mu bàn tay Nhiễm Thanh Vân là bởi vì y gây ra, Phó Kim Phong khó khăn lên tiếng. "... xin lỗi." Nhiễm Thanh Vân:"..." Hai từ xin lỗi nhảy ra khỏi cổ họng Phó Kim Phong, thành công đem toàn bộ kiên nhẫn của Nhiễm Thanh Vân dành cho y tiêu tán toàn bộ. Y chính là ghét nhất lò sưởi đối với mình nói xin lỗi. " Thanh Vân?" Phó Kim Phong phát hiện tâm tình Nhiễm Thanh Vân khác thường, cơ thể cứng nhắc, hơi thở cũng trở nên nặng nề. Phó Kim Phong lo sợ nhỏ giọng gọi tên Nhiễm Thanh Vân. Nhiễm Thanh Vân:"..." Ngươi tốt nhất bây giờ đừng có nói gì hết, tốt nhất đừng có nói gì hết. Lò sưởi chết tiệt. Xin lỗi cái quần ấy! " Ngươi đau sao? Thanh Vân, ta làm người đau sao? Xin, xin lỗi, ta không cố ý. Thanh Vân." Nhiễm Thanh Vân:"..." Gương mặt phản chiếu trong mắt ngọc càng ngày càng đen, hơi thở của Nhiễm Thanh Vân cũng càng ngày càng nặng, hai tay vốn đang nắm tay Phó Kim Phong không biết đã buông ra từ lúc nào, điên cuồng siết chặt thành quyền, gân xanh ở thái dương cũng điên cuồng nổi lên, bộ dạng này của Nhiễm Thanh Vân, dường như đang phải chịu đựng thứ gì đó vượt quá sức chịu đựng. " Thanh Vân, ta..." " Đừng nói nữa." Nhiễm Thanh Vân lần đầu tiên hướng Phó Kim Phong lên giọng, trước khi Phó Kim Phong kịp nói ra lời nói y không muốn nghe, một đòn cắt đứt lời nói của người ta:" Đừng nói xin lỗi." " Hả?" Phó Kim Phong còn bị dáng vẻ thất thố của Nhiễm Thanh Vân dọa sợ, lắp bắp không biết phải phản ứng như thế nào. " Ta bảo đừng nói nữa, đừng xin lỗi ta... chết tiết." Nhiễm Thanh Vân đứng bật dậy, đạp cửa chạy ra ngoài, một tay chống ở vách tường bằng gỗ, điên cuồng thở mạnh. Phó Kim Phong đến giờ vẫn chưa biết mình làm sai cái gì:"..." Giờ phải làm gì mới tốt đây? Đuổi theo y... liệu có bị y đánh chết không. Bộ dạng vừa rồi đáng sợ quá, tưởng chừng chỉ cần một cái tát cũng có thể vả bay đầu cá vậy! Phó Kim Phong run sợ trong lòng, hướng ánh mắt ra bên ngoài. Bởi vì Nhiễm Thanh Vân chống tay ở vạch tường nên từ trong nhìn ra ngoài, hoàn toàn không thể thấy được Nhiễm Thanh Vân, một góc áo của người ta Phó Kim Phong cũng không thể nhìn thấy. Nhiễm Thanh Vân khó khăn đè nén điên cuồng ở đáy lòng, dùng toàn bộ lý trí để duy trì tỉnh táo, hơi thở nặng nề khó khăn tràn ra từ cuống họng, dường như chỉ hai lỗ mũi là không đủ để có thể phục vụ đủ nhu cầu của lá phổi. Phó Kim Phong mờ mịt ở bên trong, tự mình đấu tranh tư tưởng, khó khăn lắm mới có thể đưa ra quyết định. Nhiễm Thanh Vân có thể kiên nhẫn ở bên cạnh chăm sóc y bao nhiêu lâu, sao y có thể chỉ vì một bộ dạng mà sợ hãi không dám đuổi theo người ta chứ! Người đó là Nhiễm Thanh Vân, chắc chắn sẽ không đả thương y, mà cho dù có đả thương, y cũng can tâm tình nguyện chịu đựng. Phó Kim Phong hạ quyết tâm, đứng bật dậy. Bởi vì trước đó khóc quá nhiều, sức lực dường như không còn đủ, chỉ là đứng bằng hai chân thôi cũng rất khó khăn. Lết mãi mới tới được cửa nhà, vừa quay đầu đã có thể thấy bóng lưng to rộng của Nhiễm Thanh Vân. Phó Kim Phong vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy người từ phía sau, mặc dù Nhiễm Thanh Vân cao hơn Phó Kim Phong nhưng cũng chỉ cao hơn một chút, hiện tại Nhiễm Thanh Vân còn hơi khom người tạo điều kiện cho Phó Kim Phong có thể thuận lợi vươn đầu qua vai Nhiễm Thanh Vân, tìm được nguồn gốc phát ra hơi thở, dịu dàng chiếm đoạt. Nụ hôn mang theo nước mắt mặn chát, có lẽ bởi vì tư thế không được thoải mái, rất nhanh đã kết thúc. Nhiễm Thanh Vân để Phó Kim Phong bước ra trước mặt, khó khăn thở dài một hơi. Biểu tình hắc ám cũng theo hơi thở nặng nề mà chút ra ngoài, biến mất không còn giấu tích. Lò sưởi của ta, ta không cưng chiều thì ai cưng chiều? " Chúng ta vào trong nói chuyện." - --- Bất Vong: Thằng khốn nạn! Vỏ kiếm: Thằng chó! Bất Vong: Ngươi nói xem tại sao chủ nhân lại không thích nghe lò sưởi nói xin lỗi. Vỏ kiếm: Bởi vì chủ nhân bị dị ứng, giống như ta dị ứng với ngươi vậy đó, vừa nhìn đã muốn đấm, thằng chó. Bất Vong: Ngứa đòn rồi phải không? Ngày mai liền bảo chủ nhân thu ngươi trở lại không gian. Vỏ kiếm đột nhiên không còn cứng miệng nữa, dường như thật sự bị lời này của Bất Vong dọa sợ: Làm... làm gì? Ta không mắng ngươi nữa là được chứ gì! Muộn rồi! Cút!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]