Long vương mang long mẫu đi rồi, đám thiên binh xung quanh cũng không biết đã rời đi từ khi nào, cả long điện rộng lớn tràn đầy ánh sáng, chỉ còn lại Phó Kim Phong và Nhật Mặc.
Phó Kim Phong trong lòng run sợ, ghê tởm đến mức chỉ muốn ngay lập tức trở về bờ biển yên bình kia, nơi có Nhiễm Thanh Vân đang ở đó chờ y, nhưng mong muốn đó vốn không thể nào thực hiện được nữa.
Phó Kim Phong nín nhịn, đứng thẳng giữa long điện, mặc cho ánh mắt soi xét trần trụi của Nhật Mặc găm thẳng vào người Phó Kim Phong cũng không thể hiện ra sợ hãi.
" Tới đây." Nhật Mặc ẩn giọng không mang theo bất kì sắc thái nào.
Phó Kim Phong mặc dù không muốn, nhưng cũng không thể phản kháng, đuôi cá mềm mại khẽ động, chậm rì rì tiến tới bên cạnh Nhật Mặc.
" Ngồi xuống." Nhật Mặc ra giấu ra hiệu Phó Kim Phong ngồi lên đùi của y.
Phó Kim Phong kiêng kị, đáy lòng còn tràn đầy ghê tởm, đứng im bất động.
" Ngại gì chứ!" Nhật Mặc vươn tay, dễ dàng túm lấy cánh tay mảnh khảnh của Phó Kim Phong, hơi dùng sức, liền có thể đem Phó Kim Phong kéo vào trong lòng.
" Người buông ta." Phó Kim Phong ghê tởm gấp gáp chống tay lên lồng ngực rắn chắc, muốn nhanh chóng thoát khỏi gọng kìm của Nhật Mặc.
" Tiểu mĩ nhân quả nhiên mềm mại y như ta tưởng tượng." Nhật Mặc ôm người trong lòng, tham lam vùi mặt vào mái tóc mềm mại... đột nhiên, tầm mắt của y bị hình dạng trâm ngọc của vỏ kiếm thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-khoi-dong-truy-tim-lo-suoi/1603125/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.