" Vậy thì về nhà." Nhiễm Thanh Vân thập phần cưng chiều, vuốt dọc eo Phó Kim Phong, dịu dàng an ủi y, không nghĩ nhiều liền đáp ứng y.
" Nhưng ta vẫn muốn ở lại với ngươi." Y sợ nếu mình trở về rồi, sẽ không còn cơ hội có thể gặp lại người này nữa.
Tuổi thọ của phàm nhân ngắn, cố gắng lắm cũng chỉ thêm được vài chục năm nữa, đợi người này nhắm mắt xuôi tay, y sẽ ngoan ngoãn trở về nhà, dựa theo an bài mà gả cho thiên giới... mong rằng phụ mẫu ở long cung có thể giúp y kéo dài thời gian, cho tới lúc đó.
Y chưa từng làm việc gì trái ý phụ mẫu, không ngờ lần đầu làm việc này, lại là loại chuyện tày đình ảnh hưởng tới cả long tộc.
" Vậy thì đừng về."
Nhiễm Thanh Vân trong lòng không khỏi buồn cười, lò sưởi này, suy nghĩ cùng thật trái ngược, rốt cuộc là có muốn về thăm nhà hay không đây.
Nhiễm Thanh Vân biết thân phận người cá của Phó Kim Phong, cho nên y đương nhiên biết nhà trong câu nói của Phó Kim Phong kia là ở đâu, cũng biết y không có khả năng cùng Phó Kim Phong về thăm nhà.
Nếu Phó Kim Phong thật sự trở về, bọn họ sẽ phải xa nhau một khoảng thời gian, Nhiễm Thanh Vân cũng cực kì không nguyện ý rời xa Phó Kim Phong.
Hai người bọn họ dây dưa không quyết, lại không ngờ "người nhà" Phó Kim Phong đã tự tìm đến cửa.
Vẫn là trong buổi sáng hôm đó, khi tâm tình của Phó Kim Phong đã ổn định hơn, hai người bọn họ vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-khoi-dong-truy-tim-lo-suoi/1603124/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.