Cả căn phòng đều ngập ánh đèn, mùi hoa đào lan tỏa trong không khí.
Diệm Bân mơ màng mở mắt, thân mình nặng nề khiến hắn vô cùng khó chịu. Phải mất một lúc sau hắn mới mở mắt to hơn được một chút. Lặng lẽ đánh giá cảnh sắc xung quanh.
Chiếc mành màu xanh lam, phía trên có những đường thêu tỉ mỉ. Chuông bạc lay động dịu dàng, tiếng leng keng nhỏ đến mức không thể phát hiện nếu chẳng chú ý.
Trong đầu Diệm Bân xoay chuyển một hồi, hắn ngờ ngợ phán đoán.
Đây chẳng phải nơi mà hằng ngày hắn cố lẻn vào sao? Diệm Bân kéo chăn bông đang đắp trên người mình. Hắn khẳng định đây chính là phòng Bộ Khuyên.
Bên ngoài vang lên tiếng nói lười nhác của nam nhân. Cuộc hội thoại chỉ có một chiều. Diệm Bân cố gắng nhoài người ra nhìn.
Đầu nam nhân hơi nghiêng, ánh đèn làm nửa gương mặt sáng bừng. Trên người vẫn là loại y phục trắng đến mờ ảo. Nam nhân ngồi thẳng tắp, chỉ có giọng điệu mới thể hiện ra sự thiếu kiên nhẫn. Rõ ràng tiếng không ăn nhập với hình. Dù có mặc một thân trắng thuần cũng không che đậy được vẻ yêu nghiệt câu người.
Tim Diệm Bân thế nhưng lại đập liên hồi. Trong đầu xuất hiện loại suy nghĩ không thể tả. Hắn đây có thể nói là thích nam nhân không?
Phỉ phui! Diệm Bân gạt bỏ suy nghĩ rối tung trong đầu. Bởi vì nàng trong hình dáng nam nhân nên hắn mới chú ý đến. Nếu không thì còn lâu nhé!
Bộ Khuyên ngồi trên bàn gỗ, ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-hoan-thanh-tam-nguyen-nhan-vat/3080323/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.