"Khuyên, đến ăn cơm thôi!!!” Diệm Bân xách làn váy tung tăng chạy vào. Hắn làm nữ nhân còn tốt hơn Bộ Khuyên nhiều. Cánh môi phớt hồng trơn bóng, tóc vấn gọn gàng, phía trên búi tóc còn cài một cây trâm ngọc bích.
Mái tóc đen dài của Bộ Khuyên chỉ tùy tiện thả. Dù ở thế giới nào đi chăng nữa thì cô vẫn như vậy, tóc lúc nào cũng được thả. Nếu cần thiết liền lấy sợi dây buộc lên đơn giản. Một nửa thả, một nửa buộc, tuy hơi lộn xộn nhưng lại thể hiện ra sự phóng khoáng khác biệt.
Đây chỉ là cô chống chế. Sự thật chính là cô lười. Đến vận pháp chỉnh tóc cô cũng không muốn làm. Cảm thấy thật phí thời gian, để dành thời gian đó đọc sách thì tốt hơn. Mặc dù thật sự mà nói thì nó chẳng tốn thời gian chút nào. Nói đơn giản lại chính là cô không thích.
Bộ Khuyên gấp lại quyển sách, mắt hơi hướng lên nhìn hắn một chút rồi lại cụp xuống.
Diệm Bân chạy đến gần, hắn nghiêng cái đầu nhỏ nhìn cô chằm chằm, cánh môi hồng khẽ mấp máy: “Ăn cơm! Ta làm món nàng thích.”
“Ta là Thần, không cần ngày nào cũng ăn.” Bộ Khuyên đẩy gương mặt đang áp sát mình ra. Đầu Diệm Bân bị đẩy lệch đi, hắn xoa xoa cái gáy đau nhức.
“Nàng nói ăn là để thưởng thức, không phải để no.”
“Ồ! Ngươi nhớ rất kĩ.” Bộ Khuyên làm ra vẻ ngạc nhiên.
“Đương nhiên! Mọi thứ về nàng ta đều tìm hiểu và nhớ rất kĩ.” Diệm Bân đưa ra bàn tay mềm mại làm động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-hoan-thanh-tam-nguyen-nhan-vat/3080324/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.