Thật sự thì ở thế giới này Bộ Khuyên quá nhàn nhã. Ngoài việc bị mù thì mọi thứ với cô đều dễ dàng. Nhiệm vụ giả khác cần phải ra chút sức chứ cô thì không.
Bộ Khuyên ngoài đi dạo đâu đó thì thời gian còn lại đều ở trong nhà "xem" talk show. Diệm Bân cả ngày đều dán dính vào người Bộ Khuyên, đuổi cỡ nào cũng không đi. Lâu dần Bộ Khuyên cũng lười nói, chỉ là biểu hiện rất ghét bỏ hắn.
Phòng của hai người nằm cạnh nhau. Không biết ba mẹ Nguyên có ý đồ gì mà lại sắp xếp như vậy? Rõ ràng có rất nhiều phòng trống mà.
Biệt thự to lớn chìm vào im ắng, ánh đèn chùm chói lóa được thay bằng những bóng đèn nhỏ màu vàng đặt khắp nơi. Ánh sáng rất nhạt, trên hành lang tầng hai có một bóng dáng cao lớn di động. Bước chân vừa nặng nề vừa không vững vàng, bóng dáng cứ lảo đảo dựa hết chỗ này đến chỗ kia.
Bộ Khuyên đang say giấc thì cảm nhận được chỗ mình nằm đột nhiên lún xuống. Một cánh tay từ đâu vòng qua ôm lấy eo cô. Hơi thở ấm nóng phả vào tai, giọng nói của người nọ có chút khàn:
“Khuyên, lạnh!”
Cầu Cầu qua camera hệ thống vội vàng che nửa con mắt. Nó cảm thấy hình ảnh này vô cùng xấu hổ. Nhưng mà cũng rất kích thích, cảm giác cứ vui vui là lạ.
Bộ Khuyên kéo tay Diệm Bân ra, thẳng chân đá hắn lọt xuống giường, không vui mở miệng: “Nhà có điều hòa mà ngươi còn lạnh? Lạnh gì mà lạnh! Dám kiếm chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-hoan-thanh-tam-nguyen-nhan-vat/3080270/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.