Từ Hiên nhìn hai bàn tay đan chặt vào nhau kia liền thấy vô cùng chướng mắt.
Con người là như thế, thứ chắc chắn là của mình nhưng bây giờ lại thuộc về người khác thường sẽ làm lòng khó chịu. Đó là tâm tư chiếm hữu.
Từ Hiên không biết ăn trúng cái gì mà cản đường ba người bọn họ.
“Nguyên tiểu thư nay đã có một tên bạn trai rồi nhỉ...” Từ Hiên dừng lại một chút, “...nhưng mà Nguyên tiểu thư đừng vì tập đoàn Nguyên thị gặp trục trặc mà cầu cứu nam nhân bằng cách không tốt nha!”
Mễ Ái giật mình nhìn Từ Hiên. Rõ ràng là cô đã che giấu rất tốt. Thế nào gặp phải tên trời đánh thánh đâm này cơ chứ?
Lão thiên gia a!
Diện Bân cực kì không vui nhìn Từ Hiên, hắn mang Bộ Khuyên che ở phía sau lưng. Mở miệng nói từng chữ rõ ràng:
“Tránh, xa, Khuyên, ra.”
Từ Hiên bày bộ mặt không hiểu. Khuyên lại là ai? Có nhầm lẫn gì ở đây sao? Nhưng mà thứ này không quan trọng bằng việc tên đàn ông này nói không liền mạch.
Lý Tuyết Tuyết dường như nhận ra điều gì đó nên nói nhỏ vào tai Từ Hiên. Sau đó ánh mắt hắn chuyển sang đắc ý. Cười nói với Bộ Khuyên:
“Nguyên tiểu thư kiếm bạn trai có hơi đặc biệt nhỉ?”
Bộ Khuyên có thể nghe ra sự chế giễu trong đó. Cô làm như không hiểu mà hỏi lại: “Không biết có chỗ nào đặc biệt vậy?”
Từ Hiên rất ghét cái bộ dáng thản nhiên này của cô. Kể từ lúc bọn họ từ hôn, cô dường như đã không còn biểu hiện cảm xúc trước mặt hắn nữa. Trong tâm hắn lại cảm thấy khó chịu không thôi. Từ Hiên cố gắng phớt lờ tâm trạng kì lạ của mình mà cười nói:
“Nguyên tiểu thư cùng một tiểu tử ngốc. Rất hợp nhau đó!”
“Vậy sao? Vậy chẳng khác nào nói tôi thà chọn kẻ ngốc cũng không chọn Từ thiếu. Hả?” Bộ Khuyên biểu hiện mình vô cùng thắc mắc.
Từ Hiên không thể tiếp lời, chỉ có thể tím mặt trừng mắt với cô.
Mễ Ái cười không hề câu nệ, một tiếng cười vang tám hướng. Cô ôm bụng cười ngặt nghẽo, chính mình cũng quên mất việc Từ Hiên đề cập đến vấn đề Nguyên thị với Bộ Khuyên.
Lý Tuyết Tuyết không thể nhìn thấy người yêu mất mặt. Hoặc nói đúng hơn là cô ta không thể nhìn thấy Bộ Khuyên đắc ý. Cô ta làm như có lòng tốt nhắc nhở:
“Tập đoàn Nguyên thị gặp vấn đề. Nguyên tiểu thư không ở nhà chia sẻ mối lo với gia đình, còn có thời gian quen bạn trai rồi đi chơi. Tôi cứ tưởng Nguyên tiểu thư là người con hiếu thảo.”
Mễ Ái nghe xong liền đơ người, nước mắt vì cười nhiều đang chuẩn bị rơi cũng tụ lại một chỗ. Nhìn cô ấy như rưng rưng chực khóc. Mễ Ái cuống cuồng giải thích:
“Hinh, cậu đừng tin lời họ! Họ ghét cậu nên nói như thế, cậu không được tin nha!”
“Nguyên thị gặp vấn đề! Tớ biết mà!” Bộ Khuyên bình thản đến không thể bình thản hơn.
Mễ Ái kinh ngạc nhìn Bộ Khuyên, “Cậu...cậu biết sao? Từ khi nào? Làm sao cậu biết được?”
“Tớ là tiểu thư Nguyên gia, không phải người ngoài cuộc, tớ bị mù chứ tai vẫn nghe thấy. Một tin tức rầm rộ như vậy cũng không lọt vào tai?”
Mễ Ái không biết phải trả lời thế nào. Cô không giỏi giấu giếm hay giữ bí mật, nghe Hinh Hinh nói đã biết mọi chuyện thì trong lòng lại đột nhiên thở phào.
Bộ Khuyên bước đến gần Lý Tuyết Tuyết, đôi mắt vô hồn không biết hướng về đâu. Lời nói ra vẫn vô cùng ưu nhã:
“Bây giờ Nguyên thị gặp trục trặc, lại chưa chắc rớt đài. Còn Từ thị đang yên ổn, biết đâu lại gặp chuyện thì sao? Từ thiếu và Lý tiểu thư cũng nên quan tâm đến chính mình một chút. Ai cười còn chưa biết đâu?”
Bộ Khuyên nói xong liền kéo tay Diệm Bân và Mễ Ái rời đi. Cô còn tính thư thả một chút, nhưng bọn họ lại muốn chết sớm. Vậy thì thành toàn thôi.
♛♛♛♛♛
Nguyên thị gặp trục trặc, lại được tập đoàn Thang Khí cứu giúp. Mấy vị khác đều để tâm đến mối quan hệ giữa Thang gia và Nguyên gia. Đây là có mắt xích gì rồi, chứ đường đường a, Thang Khí nổi tiếng lại giúp một cái Nguyên thị thấp hơn rất nhiều.
Kế tiếp Nguyên thị lại đến Từ thị mất mối làm ăn. Người ngoài nhìn vào liền biết đây là kiểu trả thù lẫn nhau. Con trai Từ thị bỏ vị vợ sắp cưới họ Nguyên chạy theo tình nhân. Nói không có hận thù thì ai tin cho được.
Các vị cổ đông của Từ thị rất không vừa mắt Từ tổng hiện tại. Một cái tên Từ thị không có nghĩa tập đoàn này là của một mình Từ Định, mà đây là cả cái Từ gia. Cô dì chú bác cháu chắt gì gì đó đều có mặt ở đây. Vấn đề ai điều hành cũng chỉ thay người thôi. Vỗn dĩ chẳng ảnh hưởng gì đến cái tên Từ thị cả.
Việc Từ Hiên bỏ rơi con gái nhà Nguyên gia tại đám cưới đã làm dòng họ chướng mắt lắm rồi. Nay lại để mối làm ăn lâu năm xảy ra vấn đề.
Chẳng phải mọi chuyện đều do Từ Hiên gây ra sao? Nếu không thì Nguyên thị và Từ thị cũng không cần xé rách cái da mặt này. Lúc gặp vấn đề còn có thể hợp sức mà trợ giúp nhau.
Từ Định bị mấy vị cổ đông làm cho đau đầu. Ông thật sự rất chán ghét những thứ phiền phức này. Vì cái tập đoàn này mà ông từ bỏ người mình yêu. Vì cái tập đoàn này mà ông không thể nhận con trai. Vì cái tập đoàn này mà ông suốt ngày ngập đầu trong công việc.
Đến cuối cùng chính ông cũng không biết mình đang muốn gì. Từ Định thất thần lái xe, đôi mắt vì không được ngủ đủ giấc mà đen lại một vòng.
Đợi đến khi ông dừng lại thì đã ở trước một trang viên lớn. Người làm thuần thục mở cổng để Từ Định chạy xe vào.
Từ Định vuốt khuôn mặt mệt mỏi của mình, hình ảnh đầu tiên ông thấy sau khi bước vào chính là một cô gái xinh đẹp đang tưới cây trong vườn. Cô vừa tưới vừa ngân nga mấy câu hát nghe rất vui tai. Ở cô có không khí tươi trẻ khiến ai thấy cũng sảng khoái tinh thần.
Từ Định thu lại vẻ mặt nhăn nhó của mình, cười nhẹ tiến lên. Ông đưa hai tay vòng qua eo cô gái, cằm đặt lên đôi vai nhỏ bé của cô.
“Anh về rồi! Không thấy em đang tưới hoa sao? Cẩn thận ướt!” Cát Mẫn Y nhẹ giọng quan tâm, một tay cầm lấy vòi tưới, một tay cầm lấy cánh tay đang vòng qua eo thon của mình.
“Ở nhà có người làm, sao không để họ tưới?” Từ Định không chịu buông, giọng nói có chút lười biếng.
Cát Mẫn Y đưa vòi cho người làm, xoay người ôm lấy hông của Từ Định, đầu dựa vào ngực của ông, cô nũng nịu nói:
“Vì ở đây quá nhàm chán, nên em kiếm chút chuyện làm mà thôi! Không có mệt chút nào cả.”
“Ở đây rất chán hả? Có phải em cảm thấy thiệt thòi hay không?” Từ Định lo lắng vuốt mái tóc đen óng mượt của tình nhân.
Cát Mẫn Y vội vàng lắc đầu, nói lời mật ngọt: “Không có, chỉ là không thấy anh, mọi thứ đều trở nên nhàm chán!”
Từ Định véo yêu chóp mũi Cát Mẫn Y, mắng một tiếng tiểu yêu tinh. Ông nhẹ nhàng bế cô lên đi vào nhà. Khung cảnh này đúng thật là rất hạnh phúc.
Đợi đến chiều thì Từ Định rời trang viên, vẻ mặt của ông không còn khó chịu như trước lúc đến. Dù gì thì Từ tổng còn sợ Từ phu nhân ở nhà nha, không thể nán lại cùng tiểu tình nhân một đêm được.
Cát Mẫn Y xoa cái bụng còn đang khó chịu của mình. Đôi vai trần lộ trong không khí vô cùng gợi cảm. Ở hõm vai, cổ và phần cánh tay hiện lên dấu vết đỏ ửng. Căn phòng có một loại không khí làm người đỏ mặt.
Sau khi xác định tiếng xe đã rất xa, Cát Mẫn Y mới lần mò tìm điện thoại, bình tĩnh chui vào nhà vệ sinh. Cô ta vừa bấm gọi thì đã có người bắt máy. Cát Mẫn Y vội vàng kêu ra tiếng:
“Nguyên tiểu thư!”
「Có việc?」Tiếng nói ưu nhã vang lên ở đầu dây bên kia.
Cát Mẫn Y dù có nghe bao nhiêu lần vẫn bị nó thu hút. Cô hắng giọng tiếp tục vấn đề: “Lúc nãy Từ Định có đến đây, ông ấy có nhắc đến đối tác gì đó ở nước ngoài. Nghe nói người kia là bạn của ông ấy. Nguyên tiểu thư có cần tôi giúp gì không?”
Đầu dây bên kia im lặng một lát, ngay khi Cát Mẫn Y tưởng điện thoại có vấn đề thì Bộ Khuyên trả lời:「Không cần. Tôi lo liệu được. Cát tiểu thư cứ làm tốt vai trò tiểu tình nhân là được. Chúc cô may mắn!」
“Vâng! Nguyên tiểu thư.”
Cát Mẫn Y đợi Bộ Khuyên cúp máy mới dám bỏ điện thoại xuống. Thật sự thì cô cảm thấy Từ Định cũng không tồi, đi theo ông ta vừa có tiền vừa có thế. Muốn gì cũng có, nhưng mà cô là vì làm việc cho người khác mà đến.
Nếu phản bội lại vị kia thì Cát Mẫn Y không chắc mình còn sống để hưởng thụ hay không? Trực giác cho cô biết rằng, vị kia nhìn bề ngoài thì có vẻ vô hại nhưng bên trong lại không giống thế. Dù không có Cát Mẫn Y cô thì Nguyên tiểu thư vẫn thừa sức đạp ngã Từ thị. Cô chỉ là một gia vị phụ tăng thêm phần đặc sắc thôi.
Bộ Khuyên vứt điện thoại lên bàn rồi tiếp tục xem talk show. Diện Bân ngồi bên cạnh như con mèo nhỏ ngoan ngoãn. Chốc lát lại mang trái cây đưa đến miệng của Bộ Khuyên. Bộ Khuyên cắn miếng dưa mà hắn đưa tới, nghiêm túc yêu cầu:
“Một lát ta đi có việc! Ngươi ngoan ngoãn ở nhà được không?”
“Một là ở nhà, hai là đi ra khỏi nhà!” Đừng có mà thấy ta chiều quá nên hư đốn. Ta tức giận ngươi chịu nổi sao?
Diệm Bân biểu môi kháng nghị nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Hắn tuyệt đối phải nghe lời Khuyên, nếu không Khuyên sẽ không cần hắn nữa.
Bộ Khuyên mặc chiếc đầm voan mỏng dịu dàng. Mái tóc tùy ý thả loạn. Khuôn mặt không trang điểm càng lộ vẻ thanh thuần động lòng người. Diệm Bân hừ nhẹ mang áo khoác mặc lên người cô. Bộ Khuyên dở khóc dở cười, cô vuốt mái tóc mềm mại của Diệm Bân vào nếp rồi lên xe rời đi.
Bộ Khuyên để vệ sĩ chở mình đến tòa nhà cao nhất thành phố. Cô vừa bước vào tòa nhà liền thu hút biết bao ánh nhìn của nhân viên. Bọn họ tụ năm tụ ba lại bàn tán xem cô là ai.
Nghe nói cô là nhân vật không cần hẹn cũng có thể gặp của Tổng tài. Bọn họ nhìn bóng lưng mềm mại bước vào thang máy chuyên dụng lại nói càng hăng say.
Tổng tài của bọn họ năm nay mới ba mươi, đã vậy còn siêu soái. Không biết cô có phải bạn gái mới của tổng tài? Tổng tài của bọn họ là một người đào hoa. Bao nhiêu cô gái chết mê chết mệt rồi, cô nào cũng bốc lửa. Nay ngài ấy đổi gu sang mỹ nhân trong veo. Người trong công ty cũng rửa mắt mà nhìn.
Mấy tiểu tình nhân của Tổng tài không biết có đến bát nháo hay không? Mỗi ngày của bọn họ ngoài làm việc thì còn hóng bát quái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]