Chưa đợi được Diệm Bân thì Bộ Khuyên đã bị Mộc Thanh Phong cho người bắt cóc.
Cô chính là muốn mình bị bắt như vậy, lúc đó sẽ có cớ để xử hắn. Điểm công đức sẽ không bị trừ quá nhiều.
Mộc Thanh Phong đứng quan sát cô gái xinh đẹp qua cửa kính của căn phòng. Cô ngồi đó, vẫn hờ hững đạm mạc như vậy, bình thản thong dong như không có việc gì. Nhìn chẳng giống như người đang bị bắt cóc. Mộc Thanh Phong xoay đồng hồ trên tay, bước vào căn phòng, bộ dáng thực nghiêm trang nói:
“Em không thể tránh tôi được nữa.”
Đôi mắt nhuốm theo nỗi buồn lần đầu cô gặp đã không còn. Biến thành ánh mắt chiếm hữu độc đoán. Bộ Khuyên thực không hiểu: “Anh thay đổi thật nhanh. Không yêu Hà Miên sao?”
Mộc Thanh Phong đứng tại chỗ, lôi cho mình một cái ghế ngồi đối diện, “Tôi tưởng mình rất yêu Hà Miên...” Hắn đặt tay lên lồng ngực tiếp tục nói: “...Không hiểu sao khi gặp em, liền nhận định Hà Miên chỉ là sự cố chấp. Tim tôi đập mạnh vì em, mỗi ngày đều nghĩ đến em.”
Bộ Khuyên đột nhiên cười khẩy một cái, “Hình như tôi với anh gặp nhau không nhiều.”
Cô với hắn năm thuở mười thì mới gặp một lần, yêu bằng đường mắt rất là nông cạn đó. Cả tên Hồ Chính kia cũng vậy. Con người đều nông cạn thế sao.
“Cảm giác chính là thứ không thể lý giải.”
Đúng, cảm giác không thể lý giải. Bộ Khuyên sẽ không bàn luận về vấn đề đúng sai. Con người hay nói: ‘Yêu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-hoan-thanh-tam-nguyen-nhan-vat/3080247/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.