18.
Tôi nắm lấy tay áo Nguyên Dung.
“Ở lại với tôi một lát.”
"Được."
Tắt đèn, tôi nằm giữa phòng khách sang trọng dưới ánh trăng sáng.
Nguyên Dung ngồi trên sô pha nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Rất lâu sau, anh ta thở dài.
"Đường Cửu, chạy trốn cũng không giải quyết được vấn đề đâu."
Sao đến cả Nguyên Dung cũng nói như vậy.
Tôi mở miệng:
“Trốn tuy đáng xấu hổ nhưng lại có ích ”
"Nếu còn tiếp tục lười biếng như vậy thì làm sao quay về được?"
“Vậy thì đừng quay về nữa.”
Bên cạnh không chút âm thanh.
Tôi lắng nghe tiếng giày cọ xát vào thảm, từ từ tiến lại gần.
Nguyên Dung ngồi xuống cạnh tôi.
"Em biết hậu quả mà, sẽ hoàn toàn bị xóa bỏ, điều này tương đương với... tương đương với cái ch.ết"
“Vậy cứ để bị xóa bỏ đi.”
Trong màn đêm, tôi mơ hồ nhìn thấy Nguyên Dung cau mày.
"Đừng đùa nữa, em đã đồng ý với tôi sẽ xử lý tốt nhiệm vụ cuối cùng này."
Tôi đứng dậy, lại gần nhìn anh ta thật kỹ.
“Tôi đã muốn nói điều này từ lâu rồi, Nguyên Dung, anh có thể từ bỏ tôi, đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, không đáng đâu.”
Anh ta nắm lấy cánh tay tôi, dùng lực bóp nhẹ.
"Đây không phải lãng phí thời gian, cũng không có gì đáng với không đáng ở đây cả. Đây là trách nhiệm của tôi."
“Cho dù chỉ có một khả năng nhỏ, tôi cũng sẽ cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-cong-luoc-tao-phan/3325375/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.