21.
"Đường Cửu, Đường Cửu..."
Nguyên Dung đang gọi tôi.
Tôi từ từ mở mắt ra, năm người bên giường lo lắng nhìn tôi.
Tôi dụi dụi đôi mắt ướt đẫm.
" Trời ạ, ngủ cũng không yên với các anh nữa, các anh thế này cũng có chút quá đáng rồi đấy"
Nguyên Dung đè nén cơn tức giận, gầm gừ:
" Ngủ gì mà nhất định phải ngủ trong bồn tắm mới được!"
Tôi giật mình, tối qua sau khi nói chuyện với anh ấy tôi quả thật có đi tắm.
Nghiêm Tự bất đắc dĩ nói:
“Đường Cửu, là em ngất xỉu trong bồn tắm.”
Tôi mỉm cười giải thích:
“Tôi tập nín thở, không ngờ lại thất bại.”
“Không có lý do chính đáng thì đừng mở miệng nói nữa.”
Sắc mặt Hạ Kỳ lạnh lùng, thậm chí còn không gọi "chị" nữa, chứng tỏ anh ta thực sự rất tức giận.
Được rồi, đừng giả vờ nữa.
Tôi thu lại nụ cười giả tạo của mình.
"Rồi sao? Các anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Lương Nghiên đẩy kính lên.
"Chúng tôi đồng ý đến đây để giúp em trở về thế giới của mình."
"Ồ, vậy tôi có nên cảm ta ân đức của các anh rồi quỳ xuống dập đầu vài cái không?"
Thẩm Ly cau mày.
“Em thừa biết bọn tôi không có ý đó mà.”
Đúng.
Tôi biết họ thực sự muốn giúp tôi.
Nhưng tôi chỉ muốn ép buộc họ ghét tôi, căm hận và tránh xa tôi.
Chỉ như vậy tôi mới có thể chấp nhận số phận của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-cong-luoc-tao-phan/3325376/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.