Chương trước
Chương sau
3 ngày sau,
- Phụ thân, sao Áo Tư không đến đón con.
Lạc Dư nhăn mặt, cả người khó chịu nói, cậu muốn Áo Tư cơ. Lạc phụ xoa xoa đầu cậu nói:
- Từ giờ tiểu thái giám đó sẽ không đến đón con nữa đâu, ta sẽ kêu người khác đưa con đi.
Lạc Dư ngơ ngác,
- Tại sao vậy, Áo Tư rất tốt mà.
Lạc phụ cân nhắc một chút rồi nói:
- Tiểu thái giám đó không hoàn thành trách nhiệm, dám cùng con trốn học nên bị Lạc Thủy điện hạ phạt, từ giờ cũng không được phép tìm đến con nữa.
Lạc Dư nắm chặt tay, hốc mắt đỏ lên,
- Con không biết, con muốn Áo Tư, nếu không có hắn thì con không đi học đâu.
Lạc Dư chạy về phòng đóng cửa lại, ai đến khuyên cậu cũng không nghe,
- A Dư à, để ta vào bên trong được không.
Lạc mẫu bên ngoài lo lắng gõ cửa, con bà đã 2 ngày không ăn uống gì rồi bảo bà làm sao yên tâm được chứ,
- A Dư...
- Mẫu thân, người đi đi, không có Áo Tư thì con không ra đâu.
Lạc Dư ngồi trong phòng ôm bụng yếu ớt nói. Nghe thấy giọng điệu của cậu Lạc mẫu càng bất an,
- A Dư, chỉ một tên thái giám thôi mà, mẫu thân kiếm cho con một người tốt hơn, được không.
- ....
Lạc Dư không trả lời, Lạc mẫu chỉ đành rời đi trước,
- Cái gì, nàng kêu ta đi xin hoàng thượng tiểu thái giám đó đem về cho thằng nhóc thúi kia?
Lạc tướng quân tức giận,
- Chuyện đó là không thể nào.
Vẻ mặt Lạc mẫu lạnh đi, bà nhếch miệng,
- Không đi đúng không, được, vậy từ giờ ông ngủ ở thư phòng đi.
- Nàng...
- Hừ.
Lạc mẫu phất tay áo rời đi, Lạc phụ suy nghĩ,
- Người đâu.
- Tướng quân.
Thuộc hạ thân cận vẫn luôn đứng canh ngoài cửa chạy vào. Lạc phụ day day trán,
- Phong tỏa tin tức đừng để người ngoài biết chuyện của tiểu thiếu gia, bên Thái Hòa điện cũng xin nghỉ cho nó đi.
- Tuân lệnh.
Thời gian trôi qua càng lâu, Lạc mẫu càng lo lắng cho tiểu bảo bối của mình, Lạc phụ cũng không thản nhiên được nữa, cuối cùng ông vẫn phải chạy vào trong hoàng cung.
- Hoàng thúc, người đến tìm trẫm có việc gì sao.
Hoàng đế đặt tấu chương xuống ôn hòa nói, Lạc tướng quân cúi đầu,
- Hoàng thượng, thần muốn xin hoàng thượng một người.
- Ồ.
Hoàng đế hứng thú,
- Không biết kẻ nào có thể lọt vào mắt xanh của đại tướng quân a.
- Thưa hoàng thượng, thần muốn xin Áo Tư Nhĩ Đặc.
Hoàng đế híp mắt, người của Áo Tư gia sao.
- Nếu ta nhớ không nhầm thì tên này là tùy tùng thân cận của Thủy nhi, không biết tướng quân muốn hắn làm gì.
Lạc tướng quân biết hoàng đế đang thăm dò, nhưng ông không thể nói thằng nhóc nhà mình vì tên đó mà tuyệt thực được.
- Nhi tử của thần rất thích hắn, mong hoàng thượng thành toàn.
- ..Được.
Không đạt được đáp án mong muốn nhưng hoàng đế vẫn đồng ý với Lạc phụ, hắn cũng không muốn vì một tù binh mà xích mích với người nắm một nửa binh quyền a.
Phủ tướng quân,
- A Dư, con hết thương mẫu thân rồi sao.
Lạc mẫu làm bộ đáng thương nói, chỉ cần con bà chịu ra thì kêu bà làm gì cũng được.
- Hừ.
Lạc phụ đi tới, Lạc mẫu nhìn ông ấy lạnh lùng,
- Ha, ông đến đây làm gì, ông mà mắng con tôi thì đừng trách Uyển Linh đây vô tình.
Lạc phụ muốn ôm bà nhưng bị đẩy ra,
- Ngươi còn đứng đó làm gì.
Lạc phụ nhướn mày nói, ông nhìn Lạc mẫu,
- Giờ cho ôm chưa.
Lạc mẫu nhìn Áo Tư Nhĩ Đặc hơi ngẩn ra một chút rồi lập tức vui vẻ,
- Muốn ôm thì ôm, tôi cũng không có nói gì nha.
Lạc phụ bật cười lập tức kéo bà vào lòng siết chặt, Áo Tư Nhĩ Đặc thức thời không nhìn hai người, hắn gõ cửa,
- A Dư, là ta, Áo Tư đây.
Lạc Dư nằm bẹp trên giường không nhúc nhích, cậu sắp đói chết rồi a.
- A Dư, A Dư.
- Hửm?
Ảo giác sao, lão cha cậu làm gì tốt bụng đến nỗi đưa Áo Tư Nhĩ Đặc đến gặp cậu, chắc chắn là cậu đói đến xuất hiện ảo giác rồi.
- Ưm.
Buồn ngủ quá, ba người bên ngoài đợi mãi không thấy Lạc Dư trả lời, Lạc mẫu đẩy người ra hốt hoảng,
- A Dư, con mau mở cửa. Truyện Phương Tây
Lạc phụ thở dài đẩy bà ra,
RẦM
Cửa mở ra, ba người lập tức chạy vào bên trong,
- A Dư, con mau tỉnh lại.
Lạc mẫu kéo Lạc Dư dậy, Lạc phụ sắc mặt tái mét hét lên,
- NGƯỜI ĐÂU, MAU GỌI ĐẠI PHU.
Áo Tư Nhĩ Đặc đứng một bên cúi đầu, mái tóc đen nhanh xõa xuống hai bên, môi hắn cong lên một vòng cung hoàn mĩ, kế hoạch, lại tiến thêm một bước nữa rồi.
Đúng vậy, rủ Lạc Dư đi chơi, để bị phát hiện hay mấy cái hình phạt của tên Lạc Thủy đó, tất cả, đều nằm trong kế hoạch hắn đã vạch ra.
Áo Tư Nhĩ Đặc âm thầm cười lạnh, một lũ ngu xuẩn, Lạc Nhật hoàng triều sớm muộn cũng thuộc về ta, hahaha.
Mấy ngày sau Lạc Dư cuối cùng cũng tỉnh lại, cậu nhìn Áo Tư Nhĩ Đặc lo lắng,
- Áo Tư, ngươi không sao chứ, Lạc Thủy có làm gì ngươi không.
- Ta da th*t dày, một vài hình phạt làm gì được ta chứ, ngược lại là ngươi đó, chơi gì mà suýt mất mạng, sau này không được làm những việc như thế này nữa biết chưa.
Áo Tư Nhĩ Đặc không nhận ra sự quan tâm mơ hồ trong lời nói của mình, hắn trừng mắt nhìn người vẫn còn cười híp mắt nằm trên giường,
- Dậy ăn rồi còn uống thuốc.
Lạc Dư lắc đầu,
- Không muốn, thuốc đắng lắm.
Áo Tư Nhĩ Đặc không cho cậu cái quyền từ chối, hắn nghiến răng lôi cậu dậy,
- Không, uống, cũng, phải uống.
- Oa, ta đã cứu ngươi mà, ngươi là người xấu, bắt nạt ta.
Lạc Dư giãy giụa lăn ra giường ăn vạ, Áo Tư Nhĩ Đặc xắn tay áo cũng trèo lên giường bắt người.
- Ha ha, đố ngươi bắt được ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.