Chương trước
Chương sau
Trước mặt hai người là huynh đệ Hạ Thanh, đáy mắt Nguyên Quân Bạch xuất hiện tia kinh ngạc. Y kinh ngạc nhìn hai đứa trẻ trước mặt hỏi:"Các ngươi không phải đã đi rồi sao?"
Hạ Tử nhanh chóng chạy đến ôm lấy chân y, Hạ Thanh chậm chậm đi đến trước mặt y cúi người ôm quyền nói:"Hạ Tử không muốn đi, ta cũng hết cách cho nên thời gian sau này, huynh đệ bọn ta chắc sẽ làm phiền tiên quân."
Nguyên Quân Bạch xoa đầu Hạ Tử, y mỉm cười nói:"Không làm phiền.", Nguyên Quân Bạch nhanh chóng gọi tiểu đồng đến dẫn huynh đệ Hạ Thanh đến hai căn phòng còn trống. Hạ Thanh cúi người hành lễ rồi nắm lấy cổ áo Hạ Tử lôi đi.
Hạ Tử bị ca ca lôi đi, Nguyên Quân Bạch nhìn Hạ Tử bị Hạ Thanh lôi đi liền phì cười. Y thu hồi nụ cười nhìn sang Cố Phong, thấy sắc mặt Cố Phong tối sầm nhìn hướng rời đi của huynh đệ Hạ Thanh. Không nói một lời, y liền gõ nhẹ vào đầu Cố Phong hỏi:"Con đang nghĩ đến chuyện gì vậy?"


Cố Phong nhanh chóng thay đổi sắc mặt, hắn quay sang nhìn y mỉm cười nói:"Không có gì, con đang nghĩ chắc người vui lắm khi huynh đệ Hạ Thanh ở lại.", nhưng trong lòng hắn lại khác, nhất định không để bọn bạch cẩu kia cướp sư tôn được.
Nguyên Quân Bạch gật đầu tán thành với ý kiến của Cố Phong, đúng thật là y vui bởi vì càng đông càng náo nhiệt thì Dương Mặc có thể thoát khỏi không khí cô đơn, mỗi ngày y cũng có người bên cạnh khi Cố Phong đi luyện kiếm.
Nguyên Quân Bạch cúi người xuống bế Cố Phong lên, cằm hắn tựa lên vai y, hai tay ôm cổ. Hắn hưởng thụ cảm giác này từng chút một, bởi vì hắn biết sau này hắn lớn lên, sư tôn sẽ không bế hắn nữa.
----
Ở chỗ Chấp Pháp trưởng lão, lão ta đi vào mật thất được thiết kế ở trong phòng của lão. Đường hầm rộng cho hai người đi vào một lượt, đường hầm này không có lối đi khác chỉ là một con đường dài dẫn lão đến khu rừng bên ngoài Thanh Phong môn.

Lão ta rời khỏi đường hầm đã thấy một thanh niên mặc hắc y, mái tóc đen xõa dài, khuôn mặt tuấn tú bị mái tóc đen che đi một nửa khuôn mặt. Hắn cầm thân kiếm khoang tay nhìn lão hỏi:"Chủ thượng của ta muốn biết y như thế nào?"
Lão Chấp Pháp vuốt bộ râu trắng của lão, khuôn mặt đầy vết nhăn, ánh mắt tràn đầy tham muốn nói:"Y vẫn sống như bình thường nhưng linh lực bị hao tổn rất nhiều. Ngươi về hỏi chủ thượng ngươi kế hoạch tiếp theo là gì?"
Thiếu niên trước mặt lão nghe xong gật đầu, ánh mắt đầy sát khí nhìn lão nói:"Chủ thượng chuyển lời đến ông rằng, tiếp theo ông cứ ngồi im mà quan sát hành động của y. Thời cơ đến, ngài ấy sẽ báo kế hoạch cho ông."
Lão Chấp Pháp im lặng nhìn thiếu niên đầy sát khí trước mặt, nói chuyện thôi mà có cần phải nổi sát khí không?

Thiếu niên ấy vừa nói xong liền biến mất, hắn không để lão ta nói "ừm" một tiếng. Lão ta có chút tức giận nhưng vì lợi ích của bản thân, lão cũng đành kiềm chế cơn tức giận lại.
Lão ta có chút thắc mắc tại sao bọn ma giới đều nhắm vào Nguyên Quân Bạch, rốt cuộc y có cái gì mà bọn họ nhắm tới, lão chỉ thấy y tuấn tú còn những chuyện khác đều nhắc đến.
Lão ta không hiểu bọn ma giới chỉ thở dài quay người trở lại đường hầm.
----
Buổi tối, Nguyên Quân Bạch vẫn như thường ngày, y ôm lấy Cố Phong đi ngủ. Nhưng y lại ngủ không được, y lăn qua rồi lăn lại khiến cho Cố Phong có chút nhíu mày mơ màng hỏi:"Sư tôn, người sao vậy?" 
Nguyên Quân Bạch xoa đầu Cố Phong nói:"Vi sư làm con tỉnh giấc sao?", Cố Phong gật đầu liên tục. Nguyên Quân Bạch ôm lấy Cố Phong vào lòng, lúc này Cố Phong mới ngủ thϊếp đi nhưng Nguyên Quân Bạch vẫn không ngủ được, trong lòng y bỗng nhiên lo lắng, không biết nó có liên quan đến chuyện y xuyên không đến nơi này hay không?
Nỗi lo lắng của y cũng nhanh chóng biến mất khi thấy Cố Phong, mai là ngày hai mươi bốn tháng sáu cũng là sinh thần của Cố Phong. Nguyên Quân Bạch suy nghĩ không biết tặng gì cho Cố Phong, bỗng nhiên y nhớ ra một chuyện. Y mỉm cười ôm chặt Cố Phong nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Cố Phong vừa rời đi, Nguyên Quân Bạch dẫn Hạ Thanh đi đến chỗ Kiếm Các, đúng lúc Trịnh Phong Điền cũng ở đó, hắn thấy y cùng một đứa trẻ khoảng mười hai tuổi đi vào. Hắn đi đến trước mặt y hỏi:"Đứa trẻ bên cạnh ngươi có phải bạch cẩu mà ngươi nhặt về?"
Trịnh Phong Điền nói rất nhỏ, đủ để y nghe thấy, Nguyên Quân Bạch chỉ gật đầu không nói một lời. Nguyên Quân Bạch dẫn Hạ Thanh đi lướt qua hắn, hắn đi theo sau y. Một nam nhân trung niên bước ra đón tiếp hai người, ông hỏi:"Không biết ngài đây là muốn chọn thanh kiếm nào?"
Nguyên Quân Bạch quay sang xoa đầu Hạ Thanh nói:"Ngươi thích thanh kiếm nào thì cứ chọn đi.", Hạ Thanh im lặng đi xung quanh điện, hắn nhìn qua một lượt các thanh kiếm nhưng không có cái này vừa ý hắn.
Nguyên Quân Bạch nhìn sang nam nhân trước mặt, ánh mắt thanh lãnh nhìn ông nói:"Có bao nhiêu thanh kiếm tốt, ngài đem đến Dương Mặc giúp ta.", nam nhân ấy ôm quyền nhanh chóng phân phó cho các đệ tử đi lấy những thanh kiếm tốt.
Trịnh Phong Điền đi đến bên cạnh y, hắn nhìn Hạ Thanh một lượt mới nói:"Ngươi nhận nó làm đệ tử sao?", Nguyên Quân Bạch lắc đầu, y chỉ muốn cho Hạ Thanh một thứ vũ khí để phòng thân thôi.
Trịnh Phong Điền im lặng một lúc thì hắn cất tiếng, câu nói của hắn khiến Nguyên Quân Bạch có chút tức giận, ánh mắt lạnh lẽo trừng hắn. Trịnh Phong Điền hỏi:"Chắc ngươi cũng đã gặp Tần Dương rồi nhỉ!"
Khuôn mặt thanh lãnh của y quay sang nhìn Trịnh Phong Điền, y lạnh giọng nói:"Chuyện Tần Dương đến giúp ta, ngươi không hề nói ta một tiếng còn tự quyết định.", Trịnh Phong Điền cảm thấy hối hận khi nhắc đến chuyện đó, biết y đã nuôi giận vậy mà hắn tiếp tay đổ thêm dầu vào lửa để cho y giận thêm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.