Chương trước
Chương sau
Trịnh Phong Điền khổ sở nói:"Ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi, ngươi...", hắn nói được một nửa thì bị Nguyên Quân Bạch lạnh lùng trừng mắt hắn, Trịnh Phong Điền ngay lập tức im lặng.
Hạ Thanh cầm một thanh kiếm khá dày và dài, hai tay hắn cầm thanh kiếm đến trước mặt y, khuôn mặt điềm tĩnh không hề lộ ra cảm xúc nhìn Nguyên Quân Bạch nói:"Tiên quân, ta đã chọn được."
Nguyên Quân Bạch gật đầu, y cùng Hạ Thanh rời đi. Trịnh Phong Điền đứng chết lặng nhìn hai người họ rời đi, may mà y không bầm mình ra.
Đến Dương Mặc, Hạ Tử từ bên trong chạy ra ôm lấy chân y, khuôn mặt ngây thơ ngẩng đầu nhìn y vụng về nói:"Tiên... quân...."
Nguyên Quân Bạch mỉm cười xoa đầu cậu, tức giận trong lòng y cũng bị phai đi nhiều, y nói:"Các ngươi đừng gọi ta là tiên quân, gọi cái khác đi."


Hạ Thanh cất thanh kiếm đi, hắn đi đến nắm lấy cổ áo đệ đệ lôi ra, hắn ôm quyền nói:"Vậy huynh đệ bọn ta sẽ gọi ngài là chủ nhân.", Nguyên Quân Bạch không có ý kiến gì với cách xưng hô này của huynh đệ bọn họ nhưng y có chút khó chịu khi nghe "tiên quân" thường xuyên.
Nguyên Quân Bạch dẫn bọn họ đến thư phòng để dạy chữ cho bọn họ và cũng gϊếŧ thời gian để đợi Cố Phong trở về, y sẽ tạo ra bất ngờ cho Cố Phong. Dạy huynh đệ Hạ Thanh được một canh giờ, y nhìn ra bên ngoài nhẩm tính, chắc Cố Phong cũng sắp về rồi.
Nguyên Quân Bạch không nói một lời đứng dậy đi xuống bếp, y sẽ tự tay nấu một bữa cơm cho Cố Phong, huynh đệ Hạ Thanh cũng đi theo y, thấy y muốn nấu ăn, bọn họ có chút ngạc nhiên. Hạ Tử chạy đến bên cạnh y vụng về hỏi:"Chủ... nhân... biết ... nấu ... sao?"

Nguyên Quân Bạch nhẹ gật đầu mỉm cười nói:"Tất nhiên, dù sao hôm nay cũng là sinh thần của Cố Phong, ta muốn tự tay làm.", Hạ Tử nhanh chóng chạy đến chỗ Hạ Thanh, cậu kéo ca ca của cậu đến bên cạnh y nói:"Chúng... con... có... thể... giúp... được... không?"
Nguyên Quân Bạch nhìn sang Hạ Tử gật đầu mỉm cười nói:"Được chứ, càng đông thì sẽ càng xong nhanh."
Chuyện nấu nướng, kỳ thực y đã từng làm ở thế giới kia. Khi mẹ kế trở về, mọi thứ trong nhà đều một tay y làm đến chuyện nấu ăn, y đều làm hết. Lúc đầu y nấu có chút hơi dở nhưng sau khi làm đi làm lại thì cũng có tiến bộ.
Sau một canh giờ, bọn họ cũng nấu xong cũng là lúc Cố Phong luyện kiếm trở về. Hắn bước vào phòng y, trên bàn đầy nắp thức ăn, hắn nhìn xung quanh, hắn muốn tìm sư tôn của hắn. Một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau hắn:"Con đã về rồi sao?"

Nguyên Quân Bạch hai tay cầm đĩa thức ăn đi đến đặt lên bàn. Y ngồi xuống ghế nhìn Cố Phong chết lặng nhìn mình, y vỗ xuống cái ghế bên cạnh nói:"Mau đến đây ngồi đi.", Cố Phong thu hồi sắc mặt đi đến ngồi bên cạnh y, hắn bất ngờ nhìn khuôn mặt tuấn tú của y nghiêng đầu hỏi:"Tất cả là người làm sao?"
Nguyên Quân Bạch không nhanh không chậm gật đầu, Cố Phong càng bất ngờ hơn, hắn không nhịn hỏi tiếp:"Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao mà sư tôn tự tay làm thức ăn?"
Nguyên Quân Bạch gõ nhẹ vào đầu Cố Phong có chút khó chịu nói:"Con quên rồi sao? Hôm nay là sinh thần của con mà, luyện kiếm xong liền quên hết. Ngay cả sinh thần của mình cũng không nhớ."
Cố Phong ôm đầu, hắn nghe y nói xong mới nhớ ra là hôm nay là sinh thần của hắn. Hắn không ngờ sư tôn lại nhớ rõ đến như vậy, hắn vui mừng giang hai tay ôm lấy eo y, khuôn mặt nhỏ vùi vào lòng y vui vẻ nói:"Cảm ơn người."
Nguyên Quân Bạch bị hắn ôm có chút bất ngờ, y mỉm cười vươn tay xoa đầu hắn. Cố Phong ôm không lâu liền buông eo y ra, hắn nhìn thức ăn đầy nắp trên bàn hỏi:"Là người làm hết sao?"
Lúc này, huynh đệ Hạ Thanh đi vào, Hạ Thanh dẫn Hạ Tử đi đến nói:"Bọn ta cũng có phần phụ trong đó."
Nguyên Quân Bạch thấy huynh đệ bọn họ đến liền gật đầu nói:"Hạ Thanh và Hạ Tử cũng có giúp ta vài phần", y nói xong nhanh chóng nhìn sang huynh đệ Hạ Thanh nói:"Các ngươi cũng vào ngồi ăn đi."
Hạ Thanh chưa động đậy, Hạ Tử đã nhanh chóng chạy đến bên cạnh Nguyên Quân Bạch, cậu muốn ngồi bên cạnh y nhưng bị Hạ Thanh nhanh tay nắm lấy cổ áo lôi đi, hai huynh đệ bọn họ ngồi đối diện hai sư đồ Nguyên Quân Bạch.
Cố Phong nhanh chóng gắp thức ăn bỏ vào miệng, đồng tử hắn co lại, không ngờ sư tôn lại nấu ăn ngon đến như vậy, xem ra kiếp này trùng sinh không uổng. Nguyên Quân Bạch nhìn vẻ mặt của Cố Phong hỏi:"Sao vậy?"
Cố Phong nuốt xuống lắc đầu nhìn y mỉm cười nói:"Người nấu ăn rất ngon, con không ngờ người lại nấu ăn ngon đến như vậy.", Nguyên Quân Bạch phì cười, y vươn tay xoa đầu hắn nói:"Vậy thì ăn nhiều vào."
Bốn người họ cùng nhau ăn, ăn xong. Nguyên Quân Bạch gọi tiểu đồng đến dọn dẹp, còn y dẫn Cố Phong đi ra ngoài, bên ngoài đã có hai đệ tử lam y đứng đợi sẵn, bọn họ thấy y đi đến liền nhanh chóng hành lễ gọi y một tiếng "phong chủ".
Nguyên Quân Bạch nhìn sang Cố Phong nói:"Đây là quà mà vi sư đã chuẩn bị, con mau chọn vũ khí cho mình đi."
Cố Phong gật đầu đi đến chọn vũ khí, hắn nhìn sơ qua. Những vũ khí ở đây đều là vũ khí tốt nhất, hắn cầm hết thanh kiếm này đến thanh kiếm, hắn muốn biết vũ khí nào phù hợp với hắn. Cuối cùng hắn chọn ra một thanh kiếm không mỏng lắm, cũng chẳng nặng mấy.
Một đệ tử lam y nhìn hắn chọn ra thanh kiếm có chút bất ngờ, hắn chúc mừng Cố Phong nói:"Không ngờ đệ lại có mắt nhìn tốt đến như vậy, trong số vũ khí có ở đây thì nó là thanh kiếm mạnh nhất đấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.